Tiểu đội bốn người như vậy dù cho đều là Tu hành giả Lục Cảnh, thì trên chiến trường cũng đã là tiểu đội chém đầu có thể mạnh mẽ tập kích chém giết cường giả Thất Cảnh.
Bốn gã Tu hành giả Thất Cảnh có thể tạo thành sát trận hoàn mỹ như vậy, trên chiến trường chỉ sợ có thể giết chết bất kỳ một gã địch nhân nào.
Nhưng khi bốn đạo sát ý này rơi về phía Đinh Ninh, đám người Lâm Chử Tửu bên bờ lại không có một ai có tính toán ra tay.
Bởi vì đối thủ của bốn gã dược nô này là Đinh Ninh, mà Đinh Ninh là tồn tại mà bất kỳ một Thất Cảnh nào cũng không thể so sánh được.
Ở thành Trường Lăng năm đó, tiểu đội tập sát như vậy vốn không tính là cái gì.
Cho nên trong mắt Lâm Chử Tửu lúc này, thậm chí có một loại cảm khái đã lâu không gặp, có một loại hy vọng lóe sáng.
Chưa từng có người nào có kiếm ý hoàn mỹ như Vương Kinh Mộng, khi y gặp Vương Kinh Mộng lần đầu tiên, nhìn thấy hắn xuất kiếm, y đã bị kinh diễm đến.
Sau rất nhiều lần chiến đấu, nhìn Vương Kinh Mộng đối địch, nhìn rất nhiều chiêu kiếm của hắn, đối với Tu hành giả như y mà nói chính là một loại hưởng thụ khó tả.
Mà hiện tại hắn cũng đã rất nhiều năm không nhìn thấy chiêu kiếm như vậy.
Thuẫn cùng bóng đen mũi thương bao trùm trên bãi cát trắng Đinh Ninh đứng, khóa chặt khí cơ của hắn, hai gã dược nô Thất Cảnh này cảm nhận được tất cả biến hóa rất nhỏ trên thân thể Đinh Ninh, phán đoán một ít hướng đi của hắn có thể xảy ra.
Đinh Ninh đúng lúc này mới động, hắn nghiêng người mà không có chút kỹ xảo nào, nghênh đón mũi thương đầu tiên đến.
Khi hắn hơi có hành động, người đầu tiên có biến hóa ngược lại là tên hầu cận kia, hơi nước trong thiên địa chung quanh nhanh chóng hội tụ tới giác cung thật lớn trong tay gã, giọt nước trong suốt từ hai đầu thân cung co rút lại, hội tụ ở giữa ngón tay gã, ngưng tụ thành một thanh mũi tên nước trong suốt.
Trên mũi tên nước trong suốt này nhộn nhạo ra nguyên khí dao động một cách đáng sợ, trong không khí không ngừng phát ra tiếng Phượng minh.
Đinh Ninh có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn cây giác cung trong tay dược nô này một cái, chỉ là trong nháy mắt này, tên dược nô này cũng dừng một chút.
Gã có thể tập trung vào thân vị của Đinh Ninh, thế nhưng lại không có cách nào ra tay.
Bởi vì Đinh Ninh lúc này đứng ở một góc dưới thuẫn, là góc chết mà mũi tên gã không cách nào đạt tới.
Đinh Ninh chỉ đơn giản nghiêng người, đi về phía trước liền đã phong bế thế xuất thủ của gã.
Sau đó Đinh Ninh xuất kiếm.
Một kiếm cực kỳ đơn giản.
Khí tức bản mệnh từ trong tay hắn tuôn ra, hóa Đại Hình kiếm.
Trong không khí xuất hiện vài luồng nguyên khí cuồng bạo, biến thành hào quang kỳ dị, nhanh chóng bám vào lưỡi kiếm của Đại Hình kiếm.
Lưỡi kiếm của Đại Hình kiếm tựa như trong nháy mắt trở nên mỏng hơn, sắc bén hơn.
Sau đó thanh kiếm của hắn cắt vào mũi thương của gã và tiếp tục chém vào tấm thuẫn.
Thương bị gãy, thuẫn bị phá.
Một kiếm này đã tập trung khí cơ của thương thuẫn một cách chính xác, không có bất kỳ kỹ xảo nào.
Mũi thương rơi xuống bên cạnh Đinh Ninh, hắn xuyên qua lá chắn bị cắt ra, lướt qua hai gã dược nô này.
Kiếm của hắn thuận thế mà ra, đầu của hai gã dược nô này lập tức bay lên.
Bốn gã dược nô đã chỉ còn lại có hai người.
Tên dược nô ngưng tụ tên nước trên đầu ngón tay không chút do dự, gã buông tên nước ngưng tụ giữa ngón tay ra, sau đó trở tay rút trường đao trên lưng.
Trong tiềm thức của gã, khoảng cách giữa Đinh Ninh và mình đã quá gần, dưới loại khoảng cách này, bất kỳ động tác thân thể rất nhỏ nào của Tu hành giả cũng có thể dễ dàng tránh được mũi tên đánh thẳng.
Nhưng mà gã thấy, một mũi tên như vậy vẫn có thể cho gã giành chiến thắng về phương diện thời gian, huống chi ở trước người gã còn có một thanh phi kiếm mang ra vô số đường ảnh kiếm.
Oanh một tiếng.
Một mũi tên này bắn ra, lại không có bất kỳ tiếng xé gió sắc bén nào, mà chỉ phát ra một tiếng nổ lớn, mũi tên trong nháy mắt liền biến thành một con Thủy Long, trực tiếp xông về phía Đinh Ninh.
Một đạo phi kiếm màu xanh biếc từ trên không trung hạ xuống, vô số ảnh kiếm hỗn tạp cùng một chỗ, tựa như có vô số lông thú của khổng tước bắn xuống.
Đinh Ninh hơi ngẩng đầu, hắn nhìn vô số ánh kiếm, kiếm trong tay đâm ngược lên trên.
Trong tiếng nổ nặng nề lúc Thủy Long xé gió vang lên một tiếng nứt thanh thúy.
Ảnh kiếm đầy trời vừa thu lại, ở chỗ kiếm quang của Đinh Ninh rơi xuống, phi kiếm màu xanh biếc lộ ra chân thân, biến thành hai mảnh tàn kiếm bị chặt đứt, giống như con chuồn chuồn bị cắt đứt thê lương rơi xuống.
Cùng lúc đó thân thể Đinh Ninh cũng đã lướt qua Thủy Long, một kiếm chém về phía dược nô vừa mới rút trường đao sau lưng kia.
Nói là chém, kỳ thật càng giống như vẽ.
Bởi vì động tác của một kiếm này của Đinh Ninh cực kỳ lưu loát cùng nhẹ nhàng, hơn nữa tên dược nô này đang ở cuối mũi kiếm của hắn.
Một kiếm này làm cho người ta có cảm giác mặc dù mũi kiếm xẹt qua thân thể, cũng chỉ lưu lại một vết thương nông cạn, song tên dược nô đối mặt với một kiếm này của Đinh Ninh lại hoàn toàn không phải loại cảm thụ này.
Thế trường đao trong tay gã hoàn toàn không cách nào ngăn cản được một kiếm này, nương theo một tiếng chấn động sâu trong khí hải thân thể, tay trái của gã rút đoản đao bên hông ra, cũng chém thẳng mũi kiếm của Đinh Ninh.
Ánh mắt Đinh Ninh dừng trên người gã.
Kiếm thế của hắn không có bất kỳ thay đổi nào, kiếm quang cắt vào ở giữa khe hở của hai thanh đao.
Thân thể dược nô này cứng đờ.
Gã trơ mắt nhìn mũi kiếm của Đinh Ninh xẹt qua ngực mình.
Mũi kiếm đi qua chỉ lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt, song trong nháy mắt tiếp theo, đường chỉ đỏ trong lúc đó liên tục xùy xùy vang vọng, kiếm khí không ngừng xâm nhập trong thân thể gã. Cơ thể của gã giống như một mảnh giấy mỏng đã bị cắt ra.
Dược nô cuối cùng đang ho ra máu.
Kiếm bản mệnh của gã bị chặt đứt trong nháy mắt, khiến khí hải của gã xuất hiện vết thương nghiêm trọng.
Đinh Ninh thu kiếm, ánh mắt dừng ở mi tâm của tên dược nô này.
Mi tâm của dược nô này xuất hiện một chấm đỏ.
Có một giọt máu tươi bay trên không trung khi hắn thu kiếm bị thân kiếm của hắn dẫn động, bắn thẳng vào mi tâm của tên dược nô này.
Lực lượng của giọt máu tươi này cũng không tính là cường đại, nhưng đối với một Tu hành giả bị hủy vật bản mệnh, chân nguyên trong thân thể còn đang chấn động kịch liệt mà nói, chuyện này đã đủ trí mạng.
Một tiếng khẽ vang lên từ sau đầu tên dược nô này.
Một chùm sương máu nổ tung ra từ sau đầu hắn, tiếp theo thân thể dược nô này đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Đinh Tĩnh yên tĩnh đứng thẳng.
Thi thể của bốn dược nô nằm rải rác quanh người hắn.
Nhìn hình ảnh như vậy, Lâm Chử Tửu cảm khái vô hạn.
Mặc dù là Tu hành giả Thất Cảnh cũng có vẻ vô cùng yếu ớt dưới kiếm thế hoàn mỹ như vậy, tựa như không khác gì những Tu hành giả cấp thấp khác.
Vương Kinh Mộng ngày xưa đã cường đại như vậy.
Hoặc có thể nói, Đinh Ninh hiện tại càng cường đại hơn.
......
Lâm Chử Tửu cùng Trương Thập Ngũ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lên bờ.
Họ đi theo phía sau Đinh Ninh, băng qua những bãi biển cát trắng và một khu rừng ngập mặn, đến trước mặt những công trình được xây dựng trên hòn đảo nổi này.
Ở bên trong sương trắng xa xa không thể nhìn thấy rõ ràng, hiện tại bọn họ nhìn thấy thứ đứng sừng sững trước mặt bọn họ chính là sáu gian phòng, sáu gian khố phòng độc lập thật lớn. (Khố phòng: nhà kho)
Sáu gian khố phòng khổng lồ này đều là do gỗ âm trầm trong biển làm thành, gió biển không thể ăn mòn, lại tản ra hương vị của năm tháng.
Mỗi một gian khố phòng đều rất khổng lồ, giống như là hạm lớn U Phù bị mắc cạn trên đảo.