Hải vực hiểm ác, đảo nổi vẫn luôn di động, hơn nữa còn có Kiệt Ngư cùng những dược nô này bảo vệ, liền đã ngăn cách khối mật địa quận Giao Đông này với thế giới bên ngoài, ngoại trừ mỗi một đời chủ nhân của quận Giao Đông, hoặc là sứ giả có tín vật, còn lại không ai có thể lên đảo lấy đi đồ vật bên trong.
Cho nên sáu gian khố phòng này không có bất kỳ pháp trận thủ hộ nào, thậm chí không có gông xiềng gì.
Cửa lớn bằng gỗ âm trầm cao tầm khoảng hai người cứ lẳng lặng khép lại như vậy.
Nhìn sáu gian khố phòng khổng lồ này, nhịp tim Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên đập nhanh lên.
Mấy trăm năm qua, trước khi cựu quý tộc quyền quý chưa biến mất, quận Giao Đông vẫn luôn bị bọn họ gọi là đồ nhà quê, nhưng đây chỉ là một loại xa lánh về mặt địa lý, một loại xa lánh trời sinh đối với người bên ngoài của quyền quý đã chiếm cứ thâm căn cố đế của Trường Lăng, bất kỳ một cựu quý tộc quyền quý nào, kể cả môn phiệt Trưởng Tôn mạnh nhất lúc bấy giờ cũng không thể không thừa nhận sau mấy trăm năm bị xa lánh mà gian nan sinh tồn, quận Giao Đông đã có căn cơ để đứng thẳng rất đặc biệt, tài phú tích lũy cũng kinh người.
Trong sáu gian khố phòng này là tinh hoa mà bọn họ tích lũy mấy trăm năm qua.
Một quận, còn có lượng sản vật của tất cả hải vực mà quận Giao Đông có thể nắm giữ, trong mấy trăm năm qua có một bộ phận đồ đạc thật lớn tiêu hao ở trong khe hẹp sinh tồn của quận Giao Đông. Nhưng bất cứ kẻ nào cũng không khó tưởng tượng, có một ít thứ tốt nhất trong đó, quận Giao Đông chắc chắn sẽ không mang đi đổi lấy tiền tài, sẽ không đưa cho một số quyền quý hoặc làm một ít giao dịch một cách tùy ý, một ít bộ phận hữu dụng nhất trong đó sẽ trải qua lựa chọn, chất chứa trong những khố phòng này.
Nếu nói cho người trong thiên hạ biết những tích lũy thực sự của quận Giao Đông đều tồn tại trong sáu gian khố phòng, vậy tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ tò mò sáu gian khố phòng này đến cực điểm, muốn biết rốt cuộc bên trong này có cái gì.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất thân từ quý tộc Trưởng Tôn, cực kỳ hiểu rõ trong kho báu của quý tộc Trưởng Tôn ngày xưa có tài phú cỡ nào, mà nàng đương nhiên cũng rất rõ ràng, thứ quận Giao Đông tích lũy trong những khố phòng này chắc chắn sẽ vượt qua bảo khố của quý tộc Trưởng Tôn năm đó.
Mà nguyên nhân càng thêm trọng yếu khiến nàng thông thường lạnh lùng như tuyết, không có cảm giác quá lớn đối với những chuyện bên ngoài lại đột nhiên trở nên hưng phấn, là bởi vì đây là đồ của Trịnh Tụ.
Trịnh Tụ vẫn là kẻ mà nàng ghét nhất, ngày thường khi nghe được tên Trịnh Tụ, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ không vui.
Mà hiện tại, loại cảm giác này giống như quang minh chính đại mở rương cất tiền của Trịnh Tụ, ngoại trừ sung sướng ra, còn có loại cảm giác kích thích không thể giải thích được.
Nàng mím môi, thậm chí giống như tâm tính thiếu nữ, không nhịn được tưởng tượng mình đứng trước mặt Trịnh Tụ, giống như lật rương của ả, vứt đồ vật trong rương mà ả coi như trân bảo xuống đất, mà ả lại không thể làm gì được.
Đinh Ninh đi tới trước cửa khố phòng cách hắn gần nhất, sau đó hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa này ra.
Hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc trong sáu gian khố phòng này có cái gì.
Đối mặt với bí tàng của quận Giao Đông, loại cảm giác này giống như là lần đầu tiên hắn tiến vào Ba Sơn Kiếm Tràng, nhìn thấy Kiếm tàng của tông môn này vậy. (bí tàng: kho tàng bí mật)
Một tiếng ọp ẹp khẽ vang.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra.
Gian khố phòng này dường như đã lâu không được mở ra, giữa khe cửa kia tích tụ một ít cát bụi, khi đẩy ra lại rơi xuống như tuyết.
Sau đó tất cả mọi người ở cửa chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, hoặc có thể nói một loại hào quang cũng không tính là sáng ngời, lại làm cho bọn họ cảm thấy chói mắt một cách khó hiểu.
- Đây là cái gì?
Trương Thập Ngũ nhíu mày, nhịn không được hỏi.
Khố phòng này cũng không có rất nhiều thứ chất đống giống như bọn họ tưởng tượng, mà lại cực kỳ trống trải.
Những giá gỗ đơn sơ nhưng rất thực dụng cũng đều được làm bằng gỗ âm trầm, nhưng chỉ có một số ít giá gỗ là có mấy chục khối Tinh thạch màu xanh nhạt bất quy tắc.
Nhưng khi Đinh Ninh đẩy cửa ra, ánh mặt trời rơi vào khố phòng này, tán xạ trên những giá gỗ kia, trên đó cũng bắt đầu phát ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt.
Những huỳnh quang này là nơi phát ra ánh sáng chói mắt.
- Đây chính là Nguyệt Huỳnh thạch, trong truyền thuyết ở các đảo hải ngoại, đây là bảo thạch do ánh trăng chiếu vào biển sâu ngưng tụ mà thành, nhưng trên thực tế là một loại sứa trong biển sâu sau khi chết chôn sâu ở trong bùn cát, trong thân thể nó có loại keo độc đáo nào đó trải qua vô số năm chuyển hóa tự nhiên mà hình thành nên Tinh thạch. Hình thể loại sứa độc đáo này cực kỳ khổng lồ, ở trong biển sâu sẽ phát ra u quang độc đáo, cũng thấy trong một ít sách trên các đảo hải ngoại ghi lại đã sớm bị diệt sạch, cho nên loại Tinh thạch này cũng cực kỳ hiếm thấy. (u quang: ánh sáng âm u)
Lông mày Đinh Ninh cũng nhíu thật sâu,
- Ở bên ngoài thư phòng của Trịnh Tụ ở Hoàng cung Trường Lăng có tượng binh mã, trong điển tịch giới tu hành ghi lại, những Tinh thạch này chính là 'chiến tượng tinh', chính là nguồn lực lượng của pháp trận trọng những chiến tượng kia. Một viên Nguyệt Huỳnh thạch cỡ trứng ngỗng có thể để cho binh mã chiến tượng của ả sử dụng mấy năm.
Sắc mặt Lâm Chử Tửu khó coi thêm mấy phần:
- Số lượng binh mã chiến tượng bên ngoài thư phòng của nàng ở Hoàng cung không quá trăm người. (binh mã chiến tượng: tượng binh mã)
Đinh Ninh quay đầu nhìn y một cái, nói:
- Đúng vậy.
Cuộc đối thoại giữa hai người cực kỳ đơn giản, nhưng Trương Thập Ngũ và Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng đã hoàn toàn hiểu được tất cả ý nghĩa trong lời nói của hai người.
Tất cả Tu hành giả ở Trường Lăng đều biết, trên con đường ngoài thư phòng của Trịnh Tụ có một ít tượng có thực lực tương đương với Tu hành giả Tứ Cảnh Ngũ Cảnh. Những bức tượng này dùng các loại kim loại chế thành, ngày thường bất động, có binh mã cũng có dị thú, hình thái khác nhau, thoạt nhìn không có gì khác với tượng gỗ được dùng để trưng bày, song những thứ này lại có thể tự mình cảm ứng nguyên khí dao động bất thường, chỉ cần Tu hành giả đặt chân đến gần thư phòng của Trịnh Tụ, pháp trận trong cơ thể mấy thứ này sẽ bị phát động.
Chỉ có mình Trịnh Tụ là có thể điều khiển những cỗ máy chiến tranh này, là thủ đoạn độc đáo thuộc về quận Giao Đông, bọn chúng tương đương với những thị vệ trung thành nhất.
Chẳng qua những chiến tượng này nhiều nhất chỉ hơn một trăm cỗ, số lượng cực kỳ rõ ràng, bất kể là trong cuộc chiến ba triều của vương triều Đại Tần đối với ba nước Hàn Triệu Ngụy, hay là biến cố ở Trường Lăng sau này, cùng với chiến trường giao chiến với Sở hiện tại, đều không có những chiến tượng tương tự xuất hiện.
Song ánh huỳnh quang màu lam tỏa ra trên giá gỗ trong khố phòng lúc này, chính là từ nguyên khí của những viên Nguyệt Huỳnh thạch kia ngâm nhiễm lâu dài.
Nói cách khác, mặc dù những Nguyệt Huỳnh thạch này ở toàn bộ thế giới của Tu hành giả mà nói đã là vật cực kỳ trân quý, thậm chí khó có thể kiếm được một khối, nhưng trong bí khố của quận Giao Đông này lại tồn kho từng đống thật lớn, tất cả giá gỗ trong khố phòng này đều từng có sự tồn tại của nó!
Nếu như theo lời Đinh Ninh nói, chỉ là một khối Nguyệt Huỳnh thạch lớn bằng trứng ngỗng sẽ có thể đủ cho một binh mã chiến tượng như vậy sử dụng mấy năm, vậy mấy cái giá gỗ chất đống Nguyệt Huỳnh thạch trước mặt bọn họ hiện tại, ít nhất có thể làm cho hơn trăm chiến sĩ kia dùng mấy chục năm.
Cho nên Trịnh Tụ mặc dù khẳng định lấy Nguyệt Huỳnh thạch từ nơi này mang đến Trường Lăng, nhưng nếu chỉ dùng để dùng cho hơn trăm chiến sĩ kia, chắc chắn không cần tích trữ số lượng Nguyệt Huỳnh thạch kinh khủng như vậy.
Nếu suy đoán theo lẽ thường, cho dù Trịnh Tụ vẫn luôn có được năng lực để chế tạo ra lượng lớn binh mã chiến tranh này, chẳng qua nàng vẫn luôn ẩn giấu loại thủ đoạn này, có thể chế tạo nhưng không chế mà thôi!
- Những binh mã chiến tượng kia là thủ bút của thợ thủ công quận Giao Đông?
Trương Thập Ngũ là người rất thẳng thắn, vấn đề hỏi ra cũng rất thật, gã nhìn Đinh Ninh, hỏi:
- Khó chế sao?
Đinh Ninh lắc đầu,
- Có một số chiến tượng chỉ sử dụng tinh kim phổ thông, tài liệu dùng tới cũng không khan hiếm, quận Giao Đông có bản vẽ chế tạo hoàn thiện, mỗi loại chiến ngẫu hình dáng khác biệt đều sẽ có đồ lục Phù văn pháp trận riêng biệt, chắc hẳn cũng không khó chế.
- Nếu không phải đến nơi này, chúng ta cũng sẽ không thể phát hiện ả còn có hậu chiêu như vậy. Ta cũng không muốn nhìn thấy mỗi khố phòng nơi này đã bị ả dọn sạch trước khi chúng ta đến.
Vẻ mặt Lâm Chử Tửu thêm lạnh, y không nhìn gian phòng này nữa mà đi tới trước gian khố phòng thứ hai, sau đó trực tiếp đẩy cửa khố phòng thứ hai ra.
Một tiếng hít thở nặng nề truyền ra từ trong cánh mũi của y.
Gian khố phòng này không hề trống rỗng, hơn nữa đồ đạc cũng chồng chất rất nhiều, đồng thời cũng đủ kinh người, đủ để cho y cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy kinh hỉ trong nháy mắt này.