Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 739 - Q8 - Chương 67: Nhân Quả

Q8 - Chương 67: Nhân quả Q8 - Chương 67: Nhân quả

Hoàng cung Đại Tề.

Cũng vào lúc mặt trời mọc, một bức mật tín được đưa đến trước tẩm cung của Tề đế.

Người nhận phong mật tín này là Ngự sử Tông Triều Loan đang đứng trước tẩm cung Tề đế, người trung niên mặt đen này không chỉ là lãnh tụ quan viên phái trẻ trung vương triều Đại Tề, mà còn là Tu hành giả ưu tú nhất của Âm Khư tông Vương triều Đại Tề trong gần trăm năm qua, là một trong bảy Tông sư Thất Cảnh của vương triều Đại Tề.

Tông sư cùng quyền quý như vậy, đương nhiên là đã trải qua vô số mưa gió, núi lở sóng thần ở trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, song khi hắn chỉ mở phong thư này nhìn thoáng qua, sắc mặt lại đại biến, hai tay không thể kìm được run rẩy.

- Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?

Một nam tử bên cạnh hắn cũng có làn da đen, thế nhưng nhìn qua trẻ hơn so với hắn, điều khiến người ta chú ý nhất là một đôi lông mày không chỉ đen đậm như mực, hơn nữa còn có chút khí đen từ đuôi lông mày không ngừng chảy xuôi về phía sau. Nam tử này chính là Thái Thạch, một Tông sư Thất Cảnh khác của Âm Khư tông, trước đó gã không làm quan trong triều, thế nhưng bắt đầu sau ngày mười hai Vu Thần thủ quy vị mà xảy ra đại loạn, Tông Triều Loan lo lắng cho an nguy của Tề đế, cùng với lo sợ trong cung xảy ra biến, cho nên mới mời gã ra khỏi tông môn, tiến vào Hoàng cung nước Tề. Cho nên Thái Thạch và Tông Triều Loan cũng không phải tương xứng về chức quan, mà là quan hệ sư huynh đệ.

Tông Triều Loan nhìn thoáng qua sư đệ của mình, đưa tay muốn đưa phong thư này qua để gã tự xem, nhưng hai tay nhất thời run rẩy, ngay cả tờ giấy cuộn da dê mỏng manh này cũng không thể đưa qua được.

Thái Thạch chưa từng thấy sư huynh của mình chấn động tâm thần như thế, tâm tình gã cũng nhất thời khẩn trương đến cực điểm, đưa tay nắm lấy mật tín chỉ đọc sơ qua một cái, gã nhất thời cả người cũng cứng đờ, không tự chủ được kinh hô thành tiếng:

- Cái gì!

Tông Triều Loan dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cơ bắp trên mặt hắn đều hơi co giật.

Tiếp theo hắn dùng sức hít sâu, buông hai tay xuống, mặc dù nhanh chóng trấn định lại, nhưng trong ánh mắt khi quay đầu nhìn về phía tẩm cung phía sau lại tràn ngập đau đớn cùng âu lo sâu sắc.

Mười hai Vu Thần thủ biến đổi đã làm cho người ta đau lòng đến mức phát điên, không chỉ có mười hai Vu Thần đều bị hủy, tất cả truyền thừa cường đại của tổ sư khai sơn công pháp âm khí quỷ vật ngày xưa cứ như vậy bị hủy diệt trên thế gian, ngay cả đạo tràng sơn môn mà lão lưu lại cũng bị hủy diệt bảy tám phần.

Tuy rằng đại đa số Tu hành giả và quan viên vương triều Đại Tề sau ngày đó thực ra đều có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Tề đế, rất nhiều người đều hiểu vì sao y giao dịch cùng Trịnh Tụ, cho nên vẻ bất mãn đối với y lúc trước trái lại giảm đi một chút, nhưng bất kể như thế nào, mười hai Vu Thần thủ vẫn bị hủy, không có nguyên nhân sẽ không có kết quả, rất nhiều Tu hành giả yên lặng rời khỏi Hoàng đô nước Tề, không còn dốc sức vì Tề đế, đây chính là thái độ của bọn họ.

Tề đế từ ngày đó tinh thần cũng bắt đầu có chút hoảng hốt, tâm cảnh cùng tu vi đều cực kỳ bất ổn, hoàn toàn không cách nào tập trung tinh thần xử lý triều chính. Tất cả mọi thứ đều là hắn cùng đám người tướng quốc đang thay thế xử lý.

Mười hai Vu Thần thủ mang đến đả kích cho Tề đế thật sự quá lớn, gần như cũng đã phá hủy triệt để tên Đế vương chăm lo việc nước này, mà hiện tại mật tín được truyền tới này lại là tin tức Tiên Thành đường bị hủy, tất cả di thể của tổ tiên trong đó đều bị truyền nhân Thiên Mộ sơn lấy đi.

Tiên Thánh đường đâu chỉ là phần mộ tổ tiên của Tề đế, người có tư cách được quy táng vào bên trong đều là nhân vật cỡ nào!

Thiên Mộ sơn có rất nhiều thủ đoạn kinh người, đệ tử Yến Anh mặc dù tu vi chân nguyên không bằng lão, nhưng ít nhất đều chiếm được chân truyền những thủ đoạn kia. Mặc kệ gã bởi vì bất mãn chuyện gì mà hủy đi Tiên Thánh đường, nhưng lấy đi những di thể kia đương nhiên là vì tu hành, mà sẽ không chôn cất thật tốt ở địa phương khác.

Truyền thừa mười hai Vu Thần thủ tất nhiên trọng yếu, nhưng chỉ làm cho một vương triều trở nên cường đại hơn, mà Tiên Thánh đường lại là một loại biểu tượng một loại ký thác tinh thần.

Tiên Thánh đường tổn hại, từ ý nào đó mà nói chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn so với mười hai Vu Thần bị tổn hại.

Từ khi tin tức phát hiện Tiên Thánh đường bị phá hủy đến lúc truyền vào Hoàng cung, theo lý hoàn toàn không cần quá nhiều thời gian, song lúc tin tức này truyền đến nơi đây lại mất thời gian khá là dài, đối với Tông Triều Loan mà nói, loại khác thường này cực kỳ dễ hiểu.

Bởi vì mỗi một khâu đều rất rõ ràng, mười hai Vu Thần thủ đã đả kích Tề đế rất trí mạng, nếu tin tức như vậy lại truyền vào Hoàng cung, không biết sẽ tạo thành hậu quả gì.

Cho nên một phong mật tín như vậy tới đây, trên đường đã trải qua không biết bao nhiêu lần quyền quý tranh cãi cùng thảo luận.

Hắn là một trong những quan viên thay mặt Tề đế quản lý triều chính lúc này.

Phong mật tín này truyền đến tay hắn, chính là điểm dừng chân cuối cùng.

Để hắn quyết định có nói cho Tề đế hay không, đây là sức nặng của một quốc gia, một triều đại đè lên hai tay hắn, thử hỏi hắn làm sao có thể bình tĩnh?

Báo hay là không báo?

Nếu không báo thì nên xử lý như thế nào?

Hiện tại có vô số Tu hành giả vương triều Đại Tề đang đuổi giết Bạch Sơn Thủy, vậy nếu hắn công bố tin tức này ra ngoài, lại sẽ có rất nhiều Tu hành giả bắt đầu đuổi giết đệ tử Yến Anh kia?

Giờ khắc này, thân thể Tông Triều Loan không ngừng rét lạnh, càng ngày càng trở nên lạnh hơn, hắn cảm thấy bất lực khó hiểu.

- Vào đi.

Đúng lúc này, trong tẩm cung truyền đến một tiếng thở dài.

Tông Triều Loan lần thứ hai hít sâu một hơi, cố gắng làm cho thần sắc trên mặt mình trở nên bình tĩnh lại.

Hắn hơi cúi đầu, đẩy cửa tẩm cung ra, chậm rãi đi vào.

Mấy ngày nay tinh thần Tề đế hoảng hốt, lúc nào cũng thấy ảo giác, cho nên ngay cả bất kỳ cung nữ nào trong tẩm cung này cũng không được cho vào, chỉ có một mình y yên tĩnh nghỉ ngơi.

Chỉ là tên Đế vương này thật sự có thể nghỉ ngơi sao?

Bên ngoài mặt trời đã mọc, nhưng vì cửa sổ trong tẩm cung này không được mở ra, cho nên bên trong vẫn tối tăm như trước, Tông Triều Loan không hiểu sao cảm thấy, mình giống như đang đi trên một con đường mộ yên tĩnh.

Sâu trong tẩm cung, Tề đế đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên chiếc giường rồng kia.

Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt của Tề đế, thân thể Tông Triều Loan lại nhẹ nhàng chấn động.

Hai mắt Tề đế lõm xuống, da thịt khô co rút, chỉ hai ba ngày ngắn ngủi, y giống như già đi mấy chục tuổi, thân thể giống như bộ xương khô.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tâm tình Tề đế lúc này lại có vẻ bình tĩnh, y có chút cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn Tông Triều Loan, nhẹ giọng hỏi.

Tông Triều Loan lập tức do dự, không hề đáp lại.

- Không cần gạt ta, nguyên khí của ngươi và sư đệ ngươi dao động quá mức kịch liệt, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng thấy qua có chuyện gì khiến tâm tình ngươi dao động lợi hại như thế.

Tề Đế thở dài một tiếng, nói,

- Chuyện nên tới cuối cùng cũng phải tới, tránh không được.

Tông Triều Loan rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt như ánh nến mờ nhạt của y, nói:

- Tiên Thánh đường bị truyền nhân Thiên Mộ sơn phá hủy.

Tề đế ngẩn người.

Sau mấy hơi thở, y lại nở nụ cười một cách khó hiểu, ý cười thảm đạm nói không nên lời.

- Người tính không bằng trời tính, nhân quả tự có báo ứng, âm mưu tính kế như thế nào cũng kém Trịnh Tụ, lại còn muốn một trận tranh đoạt thiên hạ với nàng, sớm biết như thế thì nên an tâm gìn giữ cái đã có, cũng không đến mức đặt Đại Tề ở tình cảnh như thế này

- Giúp ta viết chiếu định tội, để ta chiêu cáo thiên hạ, thoái vị nhường hiền. (thoái vị nhường cho người hiền)

Tông Triều Loan không cách nào phán xét những lời mà Tề đế nói, nhưng khi nghe được câu cuối cùng này, hô hấp của hắn đột nhiên dừng lại, đang mở miệng muốn nói chuyện.

Tề đế khoát tay áo, ý bảo hắn không cần nhiều lời nữa,

- Ta và ngươi đều biết, như vậy mới là tốt nhất đối với vương triều Đại Tề.

Bình Luận (0)
Comment