Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 740 - Q8 - Chương 68: Lên Đảo

Q8 - Chương 68: Lên đảo Q8 - Chương 68: Lên đảo

- Ta nguyện chịu tội riêng mình, đày tới tông miếu hối lỗi.

Tề đế nhìn tâm tình kích động không thể kiềm chế của Tống Triều Loan, y đột nhiên cười cười, nói:

- Đế vị thì nhường cho Điền Khang Quân, hắn có hiền danh, hơn nữa lại là huyết mạch của Hoàng thất, đất phong rộng lớn, không chỉ có cao thủ trong nhà đông đảo, đám người Tề Tư Nhân cũng từng có giao tình với hắn, chỉ cần các ngươi cũng nghe lệnh phụ tá hắn, liền sẽ không có vấn đề gì.

- Sẽ không có vấn đề gì?

Tông Triều Loan vốn đã có thể kiềm chế được bản thân mình, chợt nghe được những lời này, tay chân hắn lạnh như băng, cả người đều run rẩy, run giọng nói:

- Đổi vua cùng cả triều cũng không có gì khác biệt, ai biết sẽ có bao nhiêu vấn đề?

Tề đế lắc đầu, cười khổ:

- Nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến.

Y cúi đầu, nhìn Hoàng bào trên người mình, tiếp theo chậm rãi nói:

- Ngoài ra thì còn có phương pháp gì khác có thể để cho Triệu Hương Phi và Ba Sơn Kiếm Tràng tha thứ đây?

Tông Triều Loan không có cách nào cãi lại.

Giao dịch giữa vương triều Đại Tề và Trịnh Tụ cũng chỉ có thể giới hạn ở mười hai Vu Thần thủ, sau này chắc chắn không có khả năng trở thành minh hữu, khi mười hai Vu Thần đều bị tổn hại hoàn toàn, vương triều Đại Tề đã là địch của cả thiên hạ, cũng chỉ có Đế vương như y thực sự thoái vị, mới có thể đổi lấy sự tha thứ của minh hữu ngày xưa, hoặc có thể nói, ít nhất có thể đổi lấy một ít đồng tình, không để cho những minh hữu ngày xưa kia hoàn toàn biến thành địch nhân.

- Có người nhất định phải giết chết.

Tề đế nhìn Tông Triều Loan trầm mặc khó tả, nói ra một cách thong thả nhưng rõ ràng:

- Ta hy vọng chuyện này cũng giống như chiếu thư thoái vị của ta, đều do ngươi an bài xử lý.

Tông Triều Loan đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn kinh dị khó hiểu nhìn Tề đế, không biết đã đến lúc này, còn có người nào để Tề đế canh cánh trong lòng, nhất định phải diệt trừ.

- Người trẻ tuổi Tô Tần kia.

Tề đế nhìn thẳng ánh mắt hắn, nghiêm túc nói:

- Người nọ còn trẻ, nhưng lại bị Trịnh Tụ giao trọng trách, hơn nữa không biết vì sao, khi hắn sống sót trong trận biến cố ngày đó, ta có loại dự cảm khó hiểu, luôn cảm thấy tương lai hắn là uy hiếp rất lớn. Cho dù đây chỉ là lo lắng cá nhân của ta, nhưng ta hy vọng đây là chuyện lớn cuối cùng ta sắp đặt khi còn trên đế vị. (đế vị: ngôi vị hoàng đế)

Tông Triều Loan hít sâu một hơi.

Trực giác hoặc linh cảm là một điều hư vô mờ nhạt, nhưng nhiều lần nó thường chính xác.

Hắn không nói gì nữa, sửa sang lại quần áo, sau đó quỳ xuống trước người Tề đế.

- Đừng truy cứu chuyện truyền nhân Thiên Mộ sơn nữa.

Tề đế mệt mỏi khẽ thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại:

- Nếu như nói bất mãn, đệ tử của Yến sư cũng chỉ là bất mãn với ta, mà không phải bất mãn với toàn bộ Đại Tề. Đừng để Tu hành giả Đại Tề chết trong tay người khác. Chỉ cần vương triều Đại Tề có thể tồn tại lâu dài, vậy sử sách tự sẽ bình luận công lao.

......

Giữa trưa, ánh mặt trời trên biển có chút chói mắt.

Trên mặt biển lấp lánh, giống như ngàn vạn đồng tiền đang lóe sáng.

Một chiếc thuyền xoắn ốc đặc hữu của quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông đang lướt đi với tốc độ kinh người trên mặt biển, trên thuyền là Đinh Ninh và Thủ Trần.

Đằng Xà được quận Giao Đông nuôi dưỡng là thú cưỡi tốt nhất, nhanh hơn so với con thuyền này, lại càng tiết kiệm khí lực, nhưng Đằng Xà sẽ tương đối dễ dàng khống chế khi có Thanh Diệu Ngâm ở chung quanh, nếu rời khỏi gã một khoảng thời gian dài lại khó có thể điều khiển, hơn nữa không thể so với vật chết, bố trí Đằng Xà này ở yên một chỗ như thế nào cũng không phải sở trường của Đinh Ninh.

Ba Sơn Kiếm Tràng đã có tiếp xúc mật thiết với các đảo hải ngoại trước khi biến pháp ở Trường Lăng ngày xưa xảy ra, cho nên rất rõ con đường hàng hải tiến đến Ba La Châu.

Trong điển tịch của bất kỳ thế giới tu hành nào, Bà La Châu là vùng đất quỷ dị ly kỳ, ngay cả Tu hành giả Thất Cảnh trốn vào trong đó cũng có thể chết oan uổng bất cứ lúc nào.

Song khi tận mắt nhìn thấy Bích Quỳnh đảo được Quách Đông Tướng nắm giữ mà Đinh Ninh nói trước đó, Thủ Trần vẫn không nhịn được lắp bắp kinh hãi.

Bà La Châu xuất hiện trước mắt Thủ Trần hoàn toàn không giống đảo, mà giống như một đường chân trời kéo dài liên miên, hoàn toàn tràn ngập tầm nhìn phía trước y.

Các hòn đảo lớn nhỏ đan xen mà đứng, nhìn từ xa giống như là từng mảnh từng mảnh khảm cùng một chỗ, rất nhiều hòn đảo cực kỳ cao lớn, tựa như núi lớn hoang dã trong truyền thuyết, thậm chí có tầng mây đủ loại màu sắc quấn quanh, không thể nhìn rõ ràng.

Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là, trên những hòn đảo này có một số cây cối khổng lồ, giống như từng tòa nhà khổng lồ nổi bật ra từ trong mây, cho dù cách rất xa cũng thấy rõ ràng, cũng không biết những cây này rốt cuộc cao tới bao nhiêu trượng.

Một ít đảo ngoài cùng cách những đảo ở trung tâm Bà La Châu không biết bao nhiêu dặm đường xá, nhưng trái lại những hòn đảo này cũng không có vẻ hoang dã, hơn nữa Bích Quỳnh đảo lớn nhất trong đó, lẻ loi không nối liền cùng các đảo khác, là một mảnh xanh ngắt dưới ánh mặt trời chung quanh hải vực, mỹ lệ đến cực điểm.

Liếc mắt một cái có thể thấy, bên ngoài toàn bộ hòn đảo có rất nhiều bến thuyền được làm bằng cây gỗ khổng lồ, có rất nhiều thuyền lớn nhỏ neo đậu, điều này làm cho người ta cảm giác không hề có chút hoang vắng, có loại xung đột kịch liệt với cảnh tượng nguyên thủy xa xa trong ánh mắt thu tới.

Những chiếc thuyền neo lại trên bến tàu có đủ hình vạn trạng, không có loại thuyền cực kỳ khổng lồ kia, hẳn là do bị đá ngầm dày đặc và mưa bão vùng Bà La Châu này hạn chế, có một số thuyền dùng một ít gỗ dừa đặc biệt cứng rắn đục rỗng chế thành, có chút lại dùng một ít xương hải thú đặc biệt thậm chí là sò hến có vỏ khổng lồ chế thành, những thuyền này cực kỳ phong tình này hiển nhiên chỉ thuộc về vùng đảo hải ngoại.

Thuyền xoắn ốc của quận Giao Đông lại có vẻ tầm thường khi so với những chiếc thuyền này, nhưng khi tùy ý tựa vào một bến thuyền, Đinh Ninh cùng Thủ Trần đã nhanh chóng bị ngăn lại.

- Các ngươi là người của quận Giao Đông?

Người lên tiếng chất vấn chính là mấy thiếu nữ, mặc một loại váy ngắn màu xanh ngang đầu gối rất kỳ lạ. Mấy thiếu nữ đều khoảng mười bảy mười tám tuổi, làn da ngăm đen, hơn nữa trên người có rất nhiều chỗ có hình xăm độc đáo.

Dễ thấy nhất chính là bên hông những thiếu nữ này đều treo đoản kiếm được chế tác từ một loại xương nào đó, trắng noãn phát sáng, còn nhộn nhạo nguyên khí dao động như có như không.

Thủ Trần nhìn những thiếu nữ này, dáng người của y đương nhiên cao hơn bọn họ, cho nên từ đỉnh đầu những thiếu nữ này nhìn thẳng qua, y vừa vặn nhìn thấy trên đảo này cách đó không xa đúng là kiến trúc có chút giống như quân doanh.

Nói cách khác, loại đảo này đúng là không chỉ giống như sơn môn có đệ tử canh gác của một ít tông môn, vậy mà lại còn có chút quân đội?

- Chúng ta không phải người của quận Giao Đông.

Đinh Ninh nhìn mấy thiếu nữ này, nhẹ nhàng cười nói:

- Chúng ta là người của Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Lôi Hỏa Đạo quán.

Mấy thiếu nữ đột nhiên ngẩn người, trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

- Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?

Một người trong đám thiếu nữ này lên tiếng hỏi.

Lời nói của nàng là giọng của vùng ven biển quận Giao Đông, nhưng lại nghe rất lạ, lúc này không ngừng run rẩy, hơn nữa những lời nói này của bản thân liền có vẻ có chút buồn cười.

- Dẫn chúng ta đi gặp đảo chủ của các ngươi.

Đinh Ninh cười cười chân thành, nói.

Nữ tử lên tiếng cứng đờ ngay tại chỗ, cách mấy hơi thở mới nói:

- Ngươi thật sự là người của Ba Sơn Kiếm Tràng sao?

Đinh Ninh hơi nhíu mày, nhưng cũng không có có lời nhảm nhí gì khác, chỉ khẽ gật đầu.

Đột nhiên thiếu nữ này cắn răng một cái, quát to vài tiếng, vài đạo kiếm quang từ bên hông các nàng bay lên, trực tiếp đâm tới ngực Đinh Ninh.

Đoản kiếm kỳ lạ trong tay các nàng sau khi được rót chân nguyên vào lại tản ra một loại khí tanh nào đó, giống như đã được ngâm vào trong một loại thuốc độc không tên, hơn nữa trong lúc kiếm quang đâm ra phía trước còn có hình thức kiếm trận, mang theo thế hợp vây.

Chỉ là tu vi của các nàng chênh lệch với tu vi của Đinh Ninh lúc này quá xa, vài tiếng kêu khẽ vang lên, Đinh Ninh tựa như đứng tại chỗ mà không hề có bất cứ hành động nào, thế nhưng đoản kiếm trong tay các nàng lại va chạm lẫn nhau, đều khiến cánh tay tê dại không thôi, không thể cầm được kiếm mà rời tay bay ra.

Bình Luận (0)
Comment