Khuôn mặt Đinh Ninh bình tĩnh mà ôn hòa, nhưng mà rơi vào trong mắt những thiếu nữ này lại đáng sợ đến cực điểm.
Các nàng nhìn đoản kiếm rơi quanh người, cảm thụ được cảm giác cánh tay tê dại sưng lên, trong đó có hai thiếu nữ thậm chí sợ hãi khóc lên.
- Các ngươi rốt cuộc là sợ ta hay là sợ đảo chủ các ngươi?
- Nếu như là sợ ta, vậy hoàn toàn không cần sợ hãi, bởi vì ta chắc chắn sẽ không làm gì các ngươi, nếu như sợ đảo chủ các ngươi, các ngươi lại càng không cần sợ hãi, bởi vì ta lợi hại hơn so với hắn.
Đinh Ninh nhìn những thiếu nữ này, nói hai câu.
Hai câu này rất đơn giản, nhưng lại hết sức hữu dụng, ngay cả hai thiếu nữ sợ hãi khóc lên cũng lập tức ngừng khóc, chỉ hơi nức nở.
- Ngươi thật sự còn lợi hại hơn so với đảo chủ chúng ta sao?
Thiếu nữ lên tiếng đầu tiên lúc trước kia nửa tin nửa ngờ nhìn Đinh Ninh, hỏi.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, cười cười nói:
- Toàn bộ quận Giao Đông đều đã bị ta khống chế, ngươi nói xem ta có phải còn lợi hại hơn so với đảo chủ các ngươi hay không?
Trên thực tế quân đội vương triều Đại Sở do Triệu Hương Phi thống soái còn chưa tiến vào quận Giao Đông, hắn và Lâm Chử Tửu chỉ nắm giữ phần lớn huyết mạch của quý tộc Trịnh thị, vẫn chưa thể chiếm lĩnh và khống chế hoàn toàn, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, cộng thêm hắn nhìn ra được những thiếu nữ này đều cực kỳ đơn thuần, hơn nữa kiến thức chắc hẳn cũng không nhiều lắm, đối với những thiếu nữ này mà nói, quận Giao Đông chỉ sợ chính là thế giới bên ngoài trong tiềm thức của các nàng. Vậy nên lời tuyên bố đơn giản và bạo lực này sẽ có hiệu quả hơn bất kỳ lời khuyên nào.
Quả nhiên mấy thiếu nữ kia nghe những lời này, ánh mắt nhìn Đinh Ninh đều hoàn toàn không giống trước.
- Đảo chủ ở trong thành, ta dẫn các ngươi đi.
Thiếu nữ ngay từ đầu nói chuyện chợt cắn răng, lập tức nói.
Nơi này vậy mà còn có thành?
Ý niệm hiện lên trong đầu Thủ Trần đầu tiên chính là như vậy, nhưng lập tức y liền cảm thấy thoải mái.
Nếu vùng đảo ven này đều là bến tàu, phồn hoa như thế, trên đảo này có một tòa thành trì cũng là điều hợp tình hợp lý, trong vùng đất khô cằn theo tiềm thức trong đầu y lúc trước hẳn là bị trừ ra ngoài.
Đi theo những thiếu nữ này tiến lên, ven đường đều là con đường lát bằng gỗ, trên đảo cát đá chỗ cao chỗ thấp, nhưng trên con đường đi lại cực kỳ bằng phẳng, ven đường có rất nhiều người đi đường, trang phục khác nhau, ở trong mắt Thủ Trần có chút trang phục tự nhiên cực kỳ cổ quái, nhưng ở trong mắt những người đi đường ven đường này, Đinh Ninh mặc áo vải và Thủ Trần mặc đạo bào cũng là dị loại, ánh mắt nhìn bọn họ dọc theo đường đi đều là vẻ quái lạ. (dị loại: người khác biệt)
Chẳng qua đi vào trong đảo mấy dặm, Thủ Trần liền thấy được "Trong thành.” mà những thiếu nữ này nói.
Đây đích thật là một thành trì hoàn chỉnh, tường thành dùng đá ngầm màu trắng dựng nên, kích thước còn cao hơn so với đại đa số thành trì các triều, nhưng thành trì có diện tích cũng không rộng lớn, nhìn qua chỉ có thể dung nạp tầm mấy vạn người ở.
Nhưng khác với thành trì các triều, kiến trúc bên trong thành trì này cũng là đủ loại hình dáng, hơn nữa mật độ cực kỳ cao, chen chúc cùng một chỗ, mà phía đông là một điện có vẻ cực kỳ khổng lồ so với những kiến trúc này, trực tiếp tương đương với những tường thành ở một bên.
Toàn bộ cung điện kia cũng không biết được sơn màu gì, dưới ánh mặt trời lại có màu xanh đậm, mặc dù ở trong mắt Thủ Trần, bộ dáng nó vẫn có chút cổ quái, nhưng khí thế rộng lớn như núi, căn bản không cần nghĩ là có thể đoán ra đó nhất định là nơi ở của Quách Đông Tướng lúc trước.
Tiến vào thành trì này, trong tầm mắt có rất nhiều nam nữ có trang phục trên người giống với những thiếu nữ dẫn đường này, hơn nữa trên người đều có nguyên khí dao động, dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như trên người khoác một tầng vảy cá lấp lánh.
Từ khi giao thủ cùng Đinh Ninh ở bên ngoài cảng đến bây giờ, những thiếu nữ dẫn đường này vẫn không hề truyền tin thông báo, thế nhưng biểu lộ của những Tu hành giả trong thành này khi nhìn Đinh Ninh cùng Thủ Trần lại là một loại lo sợ như gặp phải rắn rết, tựa như cũng đã ngầm biết thân phận hai người.
Đinh Ninh coi như không có gì, nhàn nhã đi theo phía sau những thiếu nữ này, rất nhanh đến trước đại điện màu xanh lam trong thành trì này.
Không giống với những người trong thành sợ hãi rụt rè tránh né hắn và Thủ Trần, trên bậc thang trước đại điện màu xanh này, có hai Tu hành giả đang kính cẩn đứng thẳng, chờ đợi bọn hắn đến.
Một người bên trái là một nam tử tóc hoa râm, dáng người cao lớn, mặt mày thẳng tắp, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ trầm ổn cùng trang trọng.
Chỉ là y vốn không thuộc về nơi này, bởi vì áo bào màu vàng y mặc trên người có tiêu chí của quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông.
Áo choàng của một người bên phải là màu xanh đậm, cực kỳ hoa lệ, khảm nạm rất nhiều bảo thạch, hơn nữa trên đầu đội vương miện màu vàng khảm bảo thạch, giống như là một vị Đế vương.
Khi Đinh Ninh đi tới trên con đường đối diện, cách với bọn họ còn khoảng hơn mười trượng, hai người này đồng thời có hành động.
Tên nam tử trẻ tuổi trông giống như một vị Đế vương kia trực tiếp tháo vương miện màu vàng mà mình đeo xuống, nói:
- Ta nguyện hàng phục.
Thủ Trần ngạc nhiên.
Nhóm thiếu nữ dẫn đường khi đến trước điện này đã hoàn toàn không dám tiến tới, cùng với những Tu hành giả trốn tránh ẩn nấp trong ngõ nhỏ xung quanh cũng nhất thời ngây dại khi chợt nghe được những lời này.
Đinh Ninh hơi nhíu nhíu mày.
Hắn không đáp lại, chỉ liếc mắt nhìn nam tử tóc hoa râm, mặc áo bào vàng quận Keo Đông đứng bên trái trước tiên, sau đó hỏi:
- Trịnh Sát?
Tên nam tử có mái tóc hoa râm này có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay lập tức trịnh trọng trả lời:
- Đúng vậy.
- Ngươi chính là đệ tử của Quách Đông Tướng, Ngô Đông Liên?
Đinh Ninh sau đó quay đầu nhìn nam tử ăn mặc như Đế vương kia một cái, hỏi.
Tên nam tử tay nâng vương miện kia vẫn không đứng dậy, kính cẩn nói:
- Đúng vậy.
- Hắn muốn trực tiếp quy hàng, ngươi thì sao?
Đinh Ninh lại quay đầu nhìn Trịnh Sát, nở nụ cười nói:
- Có ý gì?
Trịnh Sát cung kính đến cực điểm nói:
- Đã là Vương tiên sinh sống lại, vậy căn bản không có cơ hội đánh nhau, ta muốn nói chuyện cùng tiên sinh một chút, nếu tiên sinh không ngại, thì muốn dùng vài thứ đổi lấy tính mạng của một số người ở quận Giao Đông.
Đinh Ninh đơn giản lắc đầu,
- Ta ngại.
Trịnh Sát lập tức ngây dại.
- Chẳng lẽ tiên sinh không muốn nghe một chút, ta có thứ gì ở quận Giao Đông?
Y ngây người tầm một hơi thở, có chút không thể tin nhìn Đinh Ninh nói.
- Không muốn.
Đinh Ninh lần thứ hai lắc đầu, sau đó nở nụ cười tiếp tục nhìn y.
Trịnh Sát nhíu mày, sắc mặt y không có biến hóa gì, nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện ra một ít sát khí,
- Vì sao?
Y rất nghiêm túc nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Trịnh Tụ từng rất hiểu ta, nhưng có một khoảng thời gian, ta cũng rất hiểu ả, hơn nữa từ chỗ ả cũng biết được rất nhiều chuyện ở quận Giao Đông.
Đinh Ninh thản nhiên nói:
- Ta biết quận Giao Đông có mấy người, là người mà ả cũng không muốn giao dịch, có một người trong đó chính là ngươi. Hơn nữa sau này ta cũng biết, ngươi cũng là một trong những lão sư phụ trách dạy dỗ ả ở quận Giao Đông.
Trịnh Sát bình tĩnh nghe xong những lời này, sau đó chậm rãi chắp tay, nhìn lên bầu trời phía trên, nói:
- Ta thật không ngờ ngươi có thể biết những thứ này từ trên người nàng, xem ra nàng thực sự có chút tình cảm đối với ngươi.
- Các ngươi đánh xuống một ván cờ rất hay.
Đinh Ninh không tiếp lời y, mà chỉ khẽ mỉa mai nói:
- Hai người đều là người ta muốn giết, thế nhưng một người muốn giao dịch với ta, người còn lại trực tiếp đầu hàng.
- Ván cờ này là cố ý làm cho ta khó xử, nếu như vẫn cứ giết các ngươi, vậy sau này địch nhân của chúng ta sẽ nghĩ như thế nào?
Ánh mắt Đinh Ninh dừng trên mặt Trịnh Sát cùng Ngô Đông Liên, nhìn lông mi của bọn họ không ngừng rung động, nói tiếp:
- Giống như trên chiến trường, một gã tướng lĩnh không tiếp nhận đầu hàng, động một tí muốn diệt cả thành, cuối cùng sẽ không có người muốn đầu hàng, gặp phải hắn sẽ liều mạng tử chiến đến cùng. Nhưng vì lợi ích mà không giết các ngươi, người trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào?
Lông mày Trịnh Sát hơi nhảy lên một chút, y không che dấu, cũng không giải thích cái gì, bởi vì y biết ở trước mặt người như Đinh Ninh thì bất cứ lời giải thích nào đều là dư thừa.
- Nhưng các ngươi đã nghĩ sai rồi.
Đinh Ninh nở nụ cười, sau đó nói:
- Bởi vì thực lực cường đại đến trình độ nhất định, sẽ hoàn toàn không cần nghĩ đến một ít khả năng của địch nhân sau này. Còn có mấu chốt nhất chính là, ta làm việc đều rất trực tiếp, nếu như ta cảm thấy có khả năng tiếp nhận hòa giải, ta sẽ trực tiếp gửi Kiếm lệnh nói trước, sẽ không để cho ý nghĩ của địch nhân lung lay bất định.