- Nếu như các ngươi muốn dùng mạng của mình để đổi lấy tất cả địch nhân của Ba Sơn Kiếm Tràng, những kẻ cho rằng cho dù là trực tiếp đầu hàng cũng không có khả năng đạt được sự tha thứ của chúng ta, điều đó không có khả năng thành công.
Đinh Ninh nhìn Trịnh Sát, nói tiếp:
- Bởi vì trước khi địch nhân nghĩ đến chuyện này, ta sẽ nói cho đối phương biết liệu hắn rốt cuộc có thể nhận được sự tha thứ của chúng ta hay không.
Sắc mặt Trịnh Sát dần dần âm trầm xuống, y không nói thêm gì nữa.
Ở bên cạnh, Ngô Đông Liên tay cầm kim quan, từ đang khom lưng lại chậm rãi thẳng tắp thân thể, một lần nữa đội kim quan trong tay lên đầu.
Khi gã đội lại kim quan, vẻ thờ ơ trên mặt gã đã hoàn toàn biến mất, đồng thời nở một nụ cười. Làn da của gã hơi ngăm đen, cùng với đó là hàm răng cực kỳ trắng, nướu của gã lại hết sức đỏ tươi, tạo ra một cảm giác máu tanh không thể giải thích được.
- Nhưng giết người cuối cùng cũng phải có lý do, cho dù ngay cả cơ hội đầu hàng ngươi cũng không cho ta, nhưng ngươi hẳn là hiểu được, ngươi là tiền bối cùng thế hệ với sư phụ ta, mà ta lại là hậu bối, ngươi động thủ giết ta, điều này không hợp quy củ.
Gã cứ cười như vậy, nhìn Đinh Ninh, khẽ trào phúng nói:
- Ngươi có thể không nói đạo lý, nhưng cũng không thể không nói quy củ, quy củ được thế giới Tu hành giả công nhận hiện tại, nhất là rất nhiều quy củ ước định mà thành ước đấu, đều là thói quen ngài xây dựng khi ở Ba Sơn Kiếm Tràng.
Mấy câu trước gã luôn dùng từ ‘ngươi’, nhưng câu cuối cùng này lại là cố ý dùng từ ‘ngài’, khiến cho ý tứ trào phúng trong những lời này của gã càng mạnh hơn.
Nhưng Đinh Ninh nghe những lời trào phúng của gã lại không tức giận, chỉ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn nói quy củ là tốt nhất, bởi vì hôm nay không phải là ngày nổi danh của ta, mà là lúc Lôi Hỏa Đạo quan chứng danh.
Ngô Đông Liên và Trịnh Sát đều ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, rơi vào trên người Thủ Trần phía sau Đinh Ninh.
Đinh Ninh nói tiếp:
- Sư tôn hắn cùng thế hệ với sư tôn ngươi, hơn nữa lúc sư tôn ngươi thành danh, sư tôn của hắn còn chưa nổi danh, cho nên xét về cái gọi là bối phận, đương nhiên rất hợp quy củ.
Ngô Đông Liên nhíu mày thật sâu.
Gã nhìn ra được Thủ Trần chỉ là Lục Cảnh.
Vương Kinh Mộng ngày xưa có thể vượt cảnh mà thắng, nhưng không có nghĩa là những Tu hành giả còn lại có thể làm được như vậy.
- Có phải ngươi sau khi chết một lần trở nên cẩn thận không?
Gã hít sâu một hơi, nhìn Đinh Ninh:
- Sợ ta có thủ đoạn gì đặc biệt, cho nên trước tiên để cho một Tu hành giả như vậy thử một chút căn cơ của ta?
- Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng.
Gã tăng thêm chút ngữ khí, nói với Đinh Ninh:
- Nếu ta giết chết hắn, có lẽ tất cả Tu hành giả trong thiên hạ đều sẽ nghĩ như vậy.
Đinh Ninh nhìn gã, nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng gã, hơi khinh bỉ nói:
- Ngươi yên tâm, nếu Thủ Trần không phải là đối thủ của ngươi, ta cũng sẽ không ra tay đối phó ngươi nữa.
Ngô Đông Liên không rõ sự tự tin của Đinh Ninh đến từ đâu, nhưng gã đã đạt được kết quả mình muốn.
- Ta sẽ thử giết chết hắn, như vậy mới là một chiêu cờ tốt, bởi vì tất cả mọi người trong thiên hạ sẽ biết, có người có thể giết chết người bên cạnh ngươi trước mặt ngươi.
Nói xong, gã phất tay áo.
Trong ống tay áo mang theo một cỗ cuồng phong đáng sợ, làm cho thân thể của gã bay lên, phóng về phía sau Thủ Trần.
Trước khi gã hạ xuống, tất cả mọi thứ ở phía sau Thủ Trần, kể cả những người khác đang đứng thẳng đều bị cuồng phong thổi ra bên ngoài, lộ ra một mảnh đất trống rất lớn.
Cuồng phong thổi qua mặt đất, chợt sinh ra rất nhiều băng tinh màu lam dài một tấc giống như hoa nở.
Ngô Đông Liên là đệ tử thân truyền của Quách Đông Tương, Quách Đông Tương bởi vì thưởng thức thiên phú của gã, thậm chí trong tên của gã cũng ban cho một chữ Đông. Sau khi Quách Đông Tương chết, Ngô Đông Liên đã vi phạm ý nguyện của Quách Đông Tương, thống trị mấy hòn đảo nơi này, nếu không phải Dạ Kiêu vây giết Đinh Ninh thất bại, quận Giao Đông lại sắp hoàn toàn rơi vào tay Ba Sơn Kiếm Tràng, thì gã chính là vua nơi này.
Gã lấy quốc trị mấy đảo này, lúc này giơ tay nhấc chân cũng đã có vài phần khí thế đế vương.
Loại tinh thể băng màu lam mọc khắp mặt đất này hiển nhiên là khúc dạo đầu cho một loại thủ đoạn kế tiếp của gã. Nếu là quyết đấu bình thường, gã đã ra tay trước, thế nhưng chính gã cũng không thèm để ý, chỉ hướng về phía Thủ Trần, nhàn nhạt nói một chữ ‘mời’.
Nếu cảm thấy không công bằng, thường sẽ tức giận, nhiễu loạn tâm cảnh.
Nhưng Thủ Trần lại rất yên tĩnh.
Đối địch giữa Tu hành giả chú ý thiên thế địa thế, ở trên Bích Quỳnh đảo đối đầu với kẻ địch, y biết rất rõ ràng, cả hòn đảo và phương Thiên vực này đều là vũ khí của đối phương.
Nhưng nếu Đinh Ninh đã tin tưởng tuyệt đối với năm đạo Thần phù của y, vậy y cũng có lòng tin.
Vì vậy, y khom người, bình tĩnh trả lời:
- Mời.
Trong nháy mắt khi nói ra chữ này, y bóp nát một tấm phù màu vàng trong lòng bàn tay.
Cũng trong nháy mắt, một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên trời đè ép xuống đỉnh đầu của Ngô Đông Liên.
Trong cỗ khí tức cuồng bạo mà khổng lồ này, có một loại ý điên cuồng khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hoàn toàn tương thừa với nhất mạch của Quách Đông Tương.
Hai chân Ngô Đông Liên tự nhiên rời khỏi mặt đất, cả người gã lơ lửng, thiên địa nguyên khí trong thân thể và thiên địa nguyên khí bốn phía vội vàng hội tụ mà đến, thiên địa nguyên khí bàng bạc giao triền chấn động, trong nháy mắt hình thành vô số tia chớp màu trắng.
Vô số tia chớp màu trắng này không trực tiếp rơi vào cơ thể của Thủ Trần, mà toàn bộ bị những tinh thể hình băng màu lam trên mặt đất hấp dẫn.
Vô số tiếng sấm sét kỳ dị vang lên trong những tinh thể màu lam này.
Vô số tia chớp màu trắng trong nháy mắt bị phóng đại gấp mấy lần, trải qua mấy lần xoay chuyển bên trong tinh thể, từ bốn phương tám hướng, đồng loạt phóng đến Thủ Trần.
Lúc này cư dân trên đảo vốn chỉ chiếm một nửa, còn lại một nửa đều là ngư dân đi qua nơi này tạm dừng, hoặc là Tu hành giả đến giao dịch ở hải vực phụ cận, khi Đinh Ninh và Thủ Trần đến đảo này, Ngô Đông Liên cố tình để cho những người này làm chứng, vì vậy sau lưng có rất nhiều Tu hành giả đã biết thân phận của Đinh Ninh.
Lúc này vô số đôi mắt đang nhìn trận quyết đấu này, khi nhìn thấy ngàn vạn tia chớp tràn ngập thiên địa như vậy, từ bốn phía vọt tới Thủ Trần, tất cả những người này đều thay đổi sắc mặt.
Đây đâu chỉ là một kích toàn lực của Tu hành giả Thất Cảnh... Đây rõ ràng là dẫn dắt lực lượng của một pháp trận!
Công kích rậm rạp như vậy đã hoàn toàn không liên quan đến kiếm ý, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ cái gì gọi là gặp chiêu phá chiêu nào. Cho dù kiếm chiêu có tinh diệu đến đâu, cũng tuyệt đối không có khả năng hóa giải dựa vào kỹ xảo.
Rất nhiều người đều có thể khẳng định, cho dù là người nổi bật trong Thất Cảnh, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được một kích như vậy.
Một gã Tu hành giả nhiều nhất là Lục Cảnh, làm sao có thể sống sót dưới một kích đó?
Nhưng cũng trong nháy mắt này, vô số tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Một mảnh tiếng kinh hô không thể tin cũng theo đó kéo tới.
Thủ Trần không chết.
Thậm chí y còn không nhúc nhích.
Bên ngoài y, hàng trăm lá chắn màu vàng xuất hiện.
Những tấm chắn này đều cao hơn một người, lơ lửng vây quanh y, trùng điệp điệp, tổng cộng có bảy tầng.
Bảy tầng lá chắn màu vàng nặng nề xoay tròn, mỗi tầng lại xoay theo hướng khác biệt, ngăn chặn mọi khả năng có tia sét nhỏ xâm nhập
Mỗi một tia chớp rơi vào lá chắn màu vàng đều giống như đang đánh trống, một tiếng bịch trầm đục vang lên, dâng lên một cỗ sóng bụi màu vàng.
…