Những tấm chắn này tạo thành lĩnh vực hoàn mỹ, bên ngoài bật ra tia chớp rực rỡ như hoa lửa, nhưng mà bên trong ba tầng lại là thế giới yên tĩnh.
Trịnh Sát nhìn hình ảnh như vậy, sâu trong đôi mắt dâng lên vô số cảm xúc không thể tin được.
Y nhìn ra được đây là Phù đạo.
Chỉ có loại thủ đoạn Phù đạo đơn giản nhất nguyên thủy nhất này, mới có thể làm cho Tu hành giả cách Thất Cảnh còn rất xa như Thủ Trần có thể theo kịp tốc độ của Ngô Đông Liên. Bởi vì Thủ Trần chỉ cần đơn giản kích phát Phù trong tay, hoàn toàn không cần tiến hành tập trung khí cơ của Ngô Đông Liên, dùng chân nguyên của mình dẫn tụ thiên địa nguyên khí hình thành sát ý chân thật.
Song y chưa bao giờ nghe nói thủ đoạn Phù đạo nguyên thủy như vậy có thể kích phát ra lực lượng như thế.
Ngay lúc y vô cùng khiếp sợ, Đinh Ninh quay đầu lại nhìn y một cái.
Thân thể y chợt căng thẳng, sâu trong cơ thể tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương.
- Ngươi cùng Ngô Đông Liên không giống nhau, ngươi muốn biến mất, vậy không ai trong thiên hạ có thể tìm được ngươi, nhưng ngươi lại chờ ta ở chỗ này, ngươi thực sự muốn làm điều gì?
Đinh Ninh nhìn vẻ rét lạnh tuôn ra từ trong ánh mắt y, nhàn nhạt hỏi.
Trịnh Sát hít sâu một hơi, xua đuổi hàn ý trong cơ thể ra ngoài, sau đó tâm tình của y hoàn toàn bình tĩnh lại,
- Ta muốn thử xem có thể đâm ngươi hay không.
Đinh Ninh khẽ nói một tiếng,
- Vì sao?
Trịnh Sát hơi nheo mắt lại, nói:
- Ngươi vẫn luôn là biểu tượng vô địch, hơn nữa sau khi ngươi sống lại, chỉ sợ không có mấy người dám giao thủ với ngươi, mặc dù ta không có khả năng giết được ngươi, nhưng cho dù chỉ đâm một kiếm trên người ngươi thì cũng có thể làm cho rất nhiều địch nhân của ngươi cảm thấy khác biệt. Ngươi vẫn sẽ bị thương, cũng có thể bị giết chết.
- Vì Trịnh Tụ?
Đinh Ninh vẫn không thèm để ý nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Sát lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Vì quận Giao Đông.
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, mấy trăm năm qua, rất nhiều người như ta đều làm ra rất nhiều chuyện vì quận Giao Đông.
Sau khi dừng một chút, y ngẩng đầu, nhìn phương hướng của quận Giao Đông phương xa, cảm thán nhẹ giọng nói:
- Cuối cùng quận Giao Đông cũng muốn đứng lên đỉnh phong mà mọi người hi vọng, song lại đột nhiên sụp đổ... Nếu như nói có hai người rốt cuộc đã hủy hoại quận Giao Đông, một người là Trịnh Tụ, người còn lại chính là ngươi.
Đinh Ninh đích xác cực kỳ hiểu loại chấp niệm mà Trịnh Sát nói, đây là tín niệm cả đời của rất nhiều Tu hành giả quận Giao Đông, hắn khẽ gật đầu, lại lập tức lắc đầu,
- Không vội, chờ xem xong rồi nói sau.
Trịnh Sát cũng hiểu được ý trong những lời này của Đinh Ninh.
Đinh Ninh đã sớm cảm nhận được sát ý của y, giữa y và Đinh Ninh chắc chắn sẽ có một trận chiến, chỉ là trong nháy mắt Thủ Trần thi phù, y khiếp sợ đến có chút thất thần, đây là thời cơ tốt nhất để Đinh Ninh giết y, song hắn lại không ra tay.
Điều này tương đương với việc Đinh Ninh đã nhường y một chiêu.
Hơn nữa Đinh Ninh nói những lời này với y, liền có nghĩa y muốn đánh lén Đinh Ninh cũng không thể nào thành công.
Cho nên y khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý.
......
Thủ Trần không nhúc nhích.
Y lẳng lặng đứng ở trong những tấm chắn vờn quanh.
Ngô Đông Liên cũng không nhúc nhích, sâu trong mắt gã cũng lộ ra hàn ý, y cũng không thể hiểu tại sao loại phù này lại có uy lực như vậy, nhưng y lại có thể khẳng định, trước khi đạo Phù ý này biến mất, bất cứ thủ đoạn nào của mình đều không có khả năng công phá.
Nhưng bất kỳ Phù ý phòng ngự nào cuối cùng cũng sẽ tiêu tán, trong nháy mắt lực lượng suy kiệt, lúc đó chính là thời cơ để y giết chết Thủ Trần.
Song vào lúc này, một hình ảnh hiện lên trong nhận biết lại làm cho đồng tử của y kịch liệt co rút lại.
Thủ Trần đứng trong những tấm chắn màu vàng này, lấy ra bốn tấm Đạo phù.
Thủ Trần lẳng lặng nhìn bốn tấm phù trong tay, trong ánh mắt vừa cảm động, vừa cảm khái.
Bốn tấm Đạo phù này có một tấm trắng tinh, như tuyết trắng, một tấm vàng đỏ, như vàng tôi luyện bên trong lửa, một tấm non xanh như lá liễu, mà tấm còn lại có màu ửng hồng, như vỏ táo vừa chín vào mùa thu.
Nếu như nói vinh quang và thanh danh của quận Giao Đông là sự kiên trì và tín niệm của đám người Trịnh Sát, vậy thì năm tấm Đạo phù bao gồm cả "Huyền Thuẫn" vừa mới dùng xong chính là tín niệm và kiên trì của y và sư tôn.
Những phù này được thi triển theo phương pháp của Đinh Ninh, quả nhiên có uy lực kinh người, nhưng sư tôn đã không cách nào tận mắt nhìn thấy.
"Huyền Thuẫn" phù dùng yêu đan "Thổ Bàng thú" luyện chế mà thành, "Thổ Bàng" là một loại trong rùa cạn ở Mạc Bắc, trong điển tịch của người tu hành còn được gọi là Thổ Hành Long, tính tình ôn hòa nhưng lực nguyên khí phòng ngự cực kỳ kinh người. Trong điển tịch của người tu hành ghi chép chính xác, từng có Hỏa hạc dị chủng tranh giành cùng Thổ Bàng, giằng co một năm, Hỏa hạc dùng các loại hỏa diễm công kích Thổ Bàng, song Thổ Bàng chỉ một mực co rút phòng ngự, cuối cùng lại khiến Hỏa hạc hao tổn mà chết.
Hiện tại trong tay y có bốn tấm Đạo phù có thể lựa chọn, Tu hành giả cảnh giới thấp lúc đối mặt với Tu hành giả cảnh giới cao thường thường không kịp suy tư, nhưng giờ phút này y lại có đủ thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc mình nên dùng tấm phù nào.
Y suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn tấm Đạo phù trắng như tuyết kia.
Y mang theo một chút không nỡ, lôi hỏa trong tay bắn ra, kích phát tấm Đạo phù này.
Tấm Đạo phù này là do sư tôn y chế tạo ra sớm nhất, tên là "Sóc Tuyết".
Trong nháy mắt khi y kích nát đạo phù này, trên bầu trời vang lên vô số tiếng nổ vang, giống như là có rất nhiều tòa núi tuyết khổng lồ đang sụp đổ.
Thân thể y trong nháy mắt bị gió tuyết bao phủ.
Vô số mảng tuyết màu trắng từ giữa ngón tay y bắn ra, mỗi một mảng tuyết trắng bay ra đều nứt ra thành vô số mảnh nhỏ hơn, mỗi một mảnh tuyết đều sinh ra cuồng phong như thực chất.
Những lá chắn màu vàng xung quanh thân thể y bị cỗ phong tuyết đáng sợ này đẩy ra ngoài.
Nhìn từng khối tấm chắn màu vàng kia bị đẩy ra ngoài, lại nhìn khoảng cách giữa các tấm chắn, Ngô Đông Liên cảm nhận được cơ hội đến, song ngay trong nháy mắt này, sắc mặt của gã lại hoàn toàn thay đổi.
Trong cảm giác của gã lại mất đi tung tích của đối phương.
Trận gió tuyết kia dùng tốc độ kinh người bành trướng, nguyên khí nổ tung thậm chí kinh người đến mức ngăn cản nhận biết của gã!
Một tiếng ầm nổ vang từ dưới chân gã.
Thân thể gã dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng bắn ngược ra phía sau, trong nháy mắt này giống như sao băng, thậm chí lướt qua cung điện màu xanh khổng lồ sau lưng mình.
Cũng trong nháy mắt này, tất cả gió tuyết không hề khuếch trương vô tận ra bên ngoài, mà chỉ tiến về phía trước.
Từng mảnh tuyết trắng biến thành vô số đường cong màu trắng thẳng tắp đi về phía trước, bắn xuống trước người gã.
Sắc mặt Ngô Đông Liên tái nhợt đến cực điểm, gã đã dùng hết toàn lực lui về phía sau, nhưng lúc này vẫn không cách nào ứng phó được đạo Phù ý đáng sợ này. Ngay trong lúc hàng ngàn đường cong màu trắng đụng vào ngực, hai tay gã chợt nâng lên.
Một mảnh tiếng kinh hô vang lên trong thành này.
Tòa cung điện màu xanh đậm dưới người gã trong nháy mắt phai màu, biến thành màu vàng như lá khô.
Những màu xanh đậm bị mất đã biến thành nước biển thực sự.
Một cái tường nước màu lam đậm xuất hiện trước người gã, phô thiên cái địa, va chạm cùng một chỗ với vô số đường cong màu trắng nhạt.
Đường cong màu trắng đâm vào bức tường nước màu xanh đậm, thân thể gã còn đang không ngừng bay về phía sau.
Có lấm ta lấm tấm màu trắng xuyên thấu qua bức tường nước màu lam đậm, nhưng cuối cùng không cách nào xuyên ra hoàn toàn, dần dần ngưng đọng.
Toàn bộ bức tường nước rộng lớn như cung điện cũng theo đó ngưng tụ trên không trung, bị đóng băng trên đỉnh điện.
Dưới ánh mặt trời, cung điện màu vàng khô mang theo một bức tường băng màu xanh đậm, khí lạnh màu trắng không ngừng trôi xuống đỉnh điện dọc theo tường băng, sau đó lại chảy xuống, giống như thác nước trắng tinh.