Khi bức tường nước màu xanh đậm kia đóng băng, Thủ Trần đã chọn xong tấm Đạo phù thứ ba.
Tấm Đạo phù này màu xanh non nớt, hơn nữa cũng không phải là hình chữ nhật như phù cổ, mà hai đầu lại nhỏ hẹp dài, tựa như một chiếc lá liễu lớn hơn gấp mấy lần.
Theo từng trận tiếng kinh hô vang lên, trong ánh mắt của những Tu hành giả trong thành lúc này nhìn y, đã không chỉ là không thể lý giải, mà còn tràn ngập khiếp sợ.
Trong đó kẻ sợ hãi nhất chính là Ngô Đông Liên.
Gã thuở nhỏ đã đi theo Quách Đông Tướng tu hành ở đây, đối với tất cả bố trí cùng pháp trận trong thành này đều rõ như lòng bàn tay, đây là tòa thành của gã, lãnh địa của gã.
Song mới vừa rồi gã thậm chí phải vận dụng pháp trận hộ điện mới có thể ngăn cản được một kích của Thủ Trần.
Mấu chốt nhất chính là gã hoàn toàn không biết nên phá loại Phù đạo này của Thủ Trần như thế nào.
Cái loại Phù ý này cũng không có vượt qua lực lượng Thất Cảnh, thế nhưng hội tụ quá nhanh, hoặc có thể nói là bộc phát quá nhanh, mấu chốt nhất chính là loại Phù ý này giống như rất nhiều Tu hành giả cùng một chỗ xuất thủ, cùng một lúc ngưng tụ thiên địa nguyên khí quá mức khổng lồ.
Cho nên gã hiện tại thậm chí còn có loại ảo giác, mơ hồ thấy mình không phải đang giao thủ với một Tu hành giả, mà là đánh nhau với mấy con cự thú hình thể đặc biệt khổng lồ.
Chỉ có loại cự thú khổng lồ ngày thường có thể hấp thu số lượng thiên địa nguyên khí kinh người trong cơ thể mình và cất trữ trong yêu đan, thì mới có thể nở rộ ra uy lực bàng bạc trong nháy mắt như thế.
Lúc này gã rất rõ ràng nếu muốn đánh bại Thủ Trần, chỉ có thể ra tay trước khi Thủ Trần thi phù, hoặc ở ngay lúc y thi phù, dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết ngay tức khắc.
Thế nhưng giữa nguyện vọng và sự thật lúc nào cũng cách nhau chênh lệch rất lớn, khi một tiếng gào thét kịch liệt vang lên trước người gã, Thủ Trần đã bóp nát tấm Đạo phù thứ ba trong tay.
Một mảnh chùm sáng màu xanh trong nháy mắt tràn ngập thiên địa trước mặt y, hoặc có thể nói tràn ngập cả thành này.
Trước mắt tất cả Tu hành giả giống như là bị một mảnh lá xanh che khuất, mất đi tung tích thiên địa trước mắt.
Đồng thời dường như thứ biến mất còn có nhận biết của bọn họ.
Bọn họ biết rõ mình còn đang ở trong thành này, song lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của những người còn lại cách đó mấy thước chung quanh, quang hoa màu xanh này phảng phất như nuốt chửng hết thảy.
Trước người Ngô Đông Liên xuất hiện một thanh trường thương.
Thanh trường thương này nhộn nhạo ra khí tức bản mệnh mãnh liệt, bề ngoài giống như một cái xương cá thật lớn, dài đến mấy trượng, toàn thân bị một loại sơn bóng màu xanh biếc bao bọc, trong nháy mắt xuất hiện đã trực tiếp xuyên thủng bức tường băng kiên cố trước người gã. Song khi phiến ánh sáng xanh này sáng lên, thanh trường thương kia trong nháy mắt đã nhanh chóng thu hồi đến trước người Ngô Đông Liên.
Hai tay Ngô Đông Liên nắm chặt thanh trường thương này, trong lòng vô cùng khẩn trương, chân nguyên chảy ra từ trong da thịt không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.
Trong nhận biết của gã cũng hoàn toàn mất đi tung tích của Thủ Trần.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Đáng sợ nhất chính là gã mất đi liên hệ với rất nhiều đầu mối then chốt của pháp trận trong thành này.
Gã không cách nào cảm nhận rõ ràng vị trí, chân nguyên không thể bung ra thì sẽ không có khả năng dẫn dắt được lực lượng pháp trận này làm của riêng mình, thứ gã có thể dựa vào cũng chỉ có lực lượng của bản thân.
Đinh Ninh nở nụ cười nhàn nhạt.
Ngay cả nhận biết của hắn cũng bị giới hạn ở khu vực mấy trượng xung quanh.
Hắn đoán ra vật liệu dùng để chế lá bùa màu xanh này chắc hẳn có liên quan đến "Thanh Điểu".
Thanh Điểu là một cái tên cực kỳ bình thường, nhưng trong ghi chép của người tu hành, đây lại là một loại yêu thú có tốc độ cực nhanh, cực kỳ có trí tuệ, hơn nữa luôn xuất hiện thành đôi. Chim cái sẽ phóng thích ra nguyên khí bên trong yêu đan, ngăn cách cảm giác của địch nhân, mà chim trống sẽ hóa thân thành tia chớp, thừa cơ công kích đối thủ.
Trên tràng lúc này, người duy nhất có nhận biết không bị trở ngại chính là Thủ Trần.
Trong tầm nhìn của y, những quang hoa màu xanh này cũng không tồn tại, mà trong cảm giác của y cũng chỉ tồn tại vô số đường cong nhu hòa, như vô số cành liễu phất phơ trong gió nhẹ.
Chỉ có chính y biết, y vẫn đứng tại chỗ như trước, ngay cả một bước cũng chưa từng động.
Lúc này y vẫn còn thời gian suy nghĩ.
Y nhìn hai tấm Đạo phù còn lại trong tay, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó y thu hồi tấm Đạo phù màu ửng đỏ kia, đồng thời ngẩng đầu lên, chuyển hóa chân nguyên trong cơ thể thành lôi hỏa, dốc vào trong tấm phù màu đỏ tươi trong tay.
Cũng trong nháy mắt này, mặc dù cảm giác của mọi người không thể tiến sát người y, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được một loại khí tức đáng sợ đang bộc phát.
Một tiếng ầm vang.
Bức tường băng khổng lồ trước người Ngô Đông Liên nổ tung tóe.
Chân nguyên của gã vừa mới xuyên thấu qua mặt tường băng này, giờ phút này chợt gặp phải lực lượng cường đại trùng kích, nhất thời có loại cảm giác thân thể đều xé rách.
Chân nguyên bị nghiền nát tứ tán, vẫn có liên hệ độc đáo cùng thân thể gã như trước, cũng trong nháy mắt này, gã cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang tập kích mình.
Một tiếng kêu kinh hãi đến cực điểm phát ra từ đôi môi lạnh lẽo của gã.
Thứ phá vỡ bức tường băng, xông về phía gã là một luồng lưu hỏa màu vàng thật lớn.
Luồng lưu hỏa màu vàng này dài mấy trăm trượng, hoàn toàn là hình dáng một con rồng.
Những hỏa diễm kia ngưng tụ đến mức như thành thực chất, trên không trung chính là từng mảnh kim lân. (kim lân: vảy vàng)
Khí nóng đập vào mặt, tóc của gã trong nháy mắt khô héo, cháy lên.
Một tiếng xoẹt nứt ra, gã hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, trường thương trong tay đâm tới đầu lâu con rồng lửa phía trước, nguyên khí bản mệnh trong thân thể điên cuồng tuôn ra từ mũi thương, khí mạnh trực tiếp vẽ ra ánh bạc ở trong hư không.
Trong một thương này ẩn chứa mùi vị như hư không nghiền nát hủy diệt hết thảy, song để cho gã hoàn toàn không nghĩ tới chính là, tại thời điểm một thương này đâm ra, con rồng lửa trước mặt này chợt mở miệng, một ngụm nuốt nó vào.
Bên trong ngọn lửa vẫn là hỏa diễm như trước, không chỉ có râu tóc của gã, ngay cả quần áo cũng bị đốt cháy trong nháy mắt.
Mà ở trong hỏa diễm tràn ngập quanh người gã, gã thấy được vô số kiếm quang màu đỏ.
Đó là khí tức kim thiết chân thật, bên trong rồng lửa có mấy trăm ngàn thanh đạo kiếm điên cuồng gia tốc, trong nháy mắt xông về phía thân thể gã. (kim thiết: kim loại)
Ngô Đông Liên thét lớn một tiếng, trường thương trong tay chấn thành vô số hư ảnh, trong nháy mắt này không biết đã đâm ra bao nhiêu lần.
Không ai biết trong nháy mắt này đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kim thiết trùng kích nổ vang trong không khí như mưa rào.
Trong nháy mắt kế tiếp, cả tòa thành lắc lư, từng cỗ lực lượng nguyên khí đáng sợ phát ra từ các ngóc ngách trong thành, giống như rất nhiều người khổng lồ đột nhiên từ trong thành này phá đất mà ra.
Ánh xanh tràn ngập cả tòa thành, che lấp nhận biết của mọi người đã biến mất.
Tất cả mọi người nhìn thấy mấy đoàn quang ảnh khổng lồ ngưng tụ không tan đứng sừng sững ở các góc trong thành, có một số kiến trúc vốn tồn tại đã biến mất không thấy, có người thì điên cuồng phun trào nguyên khí, giống như kịch liệt thiêu đốt.
Thế nhưng hình ảnh hấp dẫn ánh mắt nhất vẫn là ở trên đỉnh tòa điện kia.
Ảo ảnh của một con rồng lửa màu vàng khổng lồ đang dần biến mất.
Bên trong rồng lửa màu vàng, thân ảnh Ngô Đông Liên hiện ra.
Cả người gã đã trở nên đen cháy như than, trường thương bản mệnh trong tay vẫn duy trì một loại xu thế vung đánh như trước, song trên người đen kịt như than của gã đã bị vô số trường kiếm màu đỏ xuyên thủng.
Oanh một tiếng.
Trái tim mọi người kịch liệt co rụt lại.
Ngay khi tất cả mọi người vừa mới thấy rõ thân ảnh của gã, trường kiếm màu đỏ kia đã biến thành sắt lỏng chảy xuôi, mà thân thể Ngô Đông Liên cứ như vậy sụp đổ, bị vô số luồng sắt lỏng tuôn ra trong thân thể đánh tan.
Ngoại trừ Đinh Ninh ra, tất cả mọi người đều không thể tin được nhìn tình cảnh này.
Bọn họ lúc này mới kịp phản ứng, những lực lượng từ trong thành phát ra này là do rất nhiều pháp trận đồng thời bị dẫn dắt kích phát, đó là lúc Ngô Đông Liên sắp chết, giống như cái gì cũng muốn thử khi tuyệt vọng, gã điên cuồng tán lực lượng trong cơ thể ra ngoài, kích động tất cả pháp trận có thể dẫn động ở chung quanh.
Nó giống như Tu hành giả điên loạn vung vẩy lần cuối khi bị đâm vào chỗ yếu hại trên chiến trường.
Ở vùng Bà La Châu này, Tu hành giả có tu vi gần với Quách Đông Tướng chính là Ngô Đông Liên, vậy mà bị giết chết một cách như vậy, hơn nữa đối phương dường như chỉ vận dụng bốn tấm Đạo phù?
Đây là loại thủ đoạn gì?
Trịnh Sát hít một hơi thật sâu, y híp mắt, cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phù hợp với đạo lý của giới tu hành.
Đúng lúc này, Đinh Ninh cười nhạt khẽ nói:
- Ta nói hôm nay chính là ngày xứng danh của Lôi Hỏa Đạo quán.