Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 746 - Q8 - Chương 74: Bại Nghiệp

Q8 - Chương 74: Bại nghiệp Q8 - Chương 74: Bại nghiệp

Trịnh Sát không thèm để ý bị Đinh Ninh giết chết, y chỉ quan tâm có thể thực hiện mục đích của mình hay không.

Nguyên khí bản mệnh tích tụ trong cơ thể y vào giờ khắc này đều phun ra, có thể thai nghén một khối Thiên thiết như vậy làm vật bản mệnh, những năm gần đây ngũ khí trong cơ thể y cũng không ngừng bị tinh thần nguyên khí trong khối Thiên thiết này ăn mòn cùng phá hư, cho nên bản thân nguyên khí bản mệnh của y cũng xen lẫn tinh thần nguyên khí hỗn tạp, lúc này phun ra dẫn đến thiên địa quanh người y cũng bùng cháy lên.

Chung quanh thân thể y cũng tràn ngập Tinh Hỏa nóng bỏng cuồng bạo.

- Hôm nay trong người ta cũng là một viên sao băng, để xem ai có thể làm cho mình không bị thương đồng thời còn có thể cứu được hắn?

Khóe miệng Trịnh Sát quá mức khô héo, nứt ra.

Điều này làm cho nụ cười trên khuôn mặt của y trở nên cực kỳ tàn nhẫn và không ngừng mở rộng.

Khi thanh âm như vậy vang lên, y liền dùng phương thức đơn giản bạo lực nhất, điên cuồng gia tốc, sau đó bắn về phía Đinh Ninh.

Một đạo Tinh Hỏa rơi về phía Thủ Trần, một đạo Tinh Hỏa còn lại rơi xuống chỗ Đinh Ninh.

Lực lượng của hai đạo Tinh Hỏa này đều khủng bố khác thường, khó phân biệt trọng lượng.

Đối với Tu hành giả cường đại mà nói, cứu người sẽ luôn luôn khó hơn so với giết người, huống chi Trịnh Sát chỉ cần kích phát lực lượng mình tích góp nhiều năm nở rộ ra trong nháy mắt, không giống Đinh Ninh còn phải lo lắng bản thân phải sống sót sau khi giao thủ.

Cho nên ngay từ đầu trận chiến này đã không công bằng

Thế nhưng Đinh Ninh lại không có chút bất an nào, hắn chỉ có chút tiếc hận thậm chí có chút đồng tình lắc đầu, đáp lại một câu:

- Đáng giá sao? Với thiên phú của ngươi, vốn có hy vọng tới Bát Cảnh.

Lời nói của Đinh Ninh đương nhiên hẳn là lời có uy quyền nhất trong thế giới người tu hành, song Trịnh Sát hiện tại không có cơ hội suy nghĩ những lời này, không có thời gian tiếc nuối, càng không có thời gian đáp lại.

Bởi vì khi những lời này vang lên, Đinh Ninh đã đến bên cạnh Thủ Trần.

Hắn hoàn toàn không quan tâm đạo Tinh Hỏa nhằm vào mình ở phía sau.

Bởi vì khi thân ảnh của hắn đi qua, trong không gian phía sau xuất hiện một con đường thông tới U Minh, bên trong tràn ngập băng cát phảng phất từ chỗ U Minh cuốn tới.

Thân thể Trịnh Sát đụng vào mảnh thiên địa U Minh này.

Những băng cát u hàn đến cực điểm kia va chạm với hỏa diễm bên ngoài cơ thể y, phát ra tiếng xèo xèo chân thật, tựa như mưa đá yếu ớt đập vào cửa sổ.

Sau đó Tinh Hỏa cuồng bạo ngoài cơ thể y cũng trở nên yếu ớt như giấy dán cửa sổ.

Hàn ý lạnh thấu xương trong nháy mắt xâm nhập vào thân thể y, làm cho thân ảnh y chợt chậm lại, cùng lúc đó, mỗi một phần máu thịt trong cơ thể y đều phát run, lấy việc chấn động ra càng nhiều nhiệt ý để chống lại loại rét lạnh này.

Khuôn mặt Trịnh Sát nhanh chóng xám xịt.

Trong con ngươi của y tràn đầy thất vọng cùng rung động.

Y hiểu được loại nguyên khí chí hàn này đến từ đâu.

Cửu U Minh Vương kiếm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã bị hủy, nhưng Đinh Ninh và nàng song tu hơn mười năm ở Trường Lăng, lại thừa nhận không biết bao nhiêu hàn khí U Minh như vậy. Bản thân Đinh Ninh đã tương đương với một bộ phận Cửu U Minh Vương kiếm.

Tinh Hỏa cuồng bạo đã đến đỉnh đầu, ngọn tóc Thủ Trần cũng bị thiêu đốt, da thịt bị đốt cháy, khô héo nứt ra, thậm chí như mảnh tuyết bong tróc khỏi thân thể.

Song y lại không có bất kỳ động tác nào.

Bởi vì khi Đinh Ninh động, y đã biết trận chiến đấu này vốn không cần chính mình nhúng tay vào.

Một đạo kiếm quang từ trong tay Đinh Ninh bắn ngược lên trên.

Trong nháy mắt Đại Hình Kiếm của Đinh Ninh xuất hiện, hầu như tất cả vật bản mệnh trong cơ thể người tu hành ở đây đều có loại cảm giác sợ hãi đến mức muốn thoát khỏi cơ thể mà ra, loại cảm giác này thậm chí làm cho rất nhiều Tu hành giả đều theo đó kinh hãi bay ngược ra sau.

Thân kiếm của Đại Hình Kiếm cổ xưa dày nặng, cũng không nhỏ hẹp nhẹ nhàng, song khi Đinh Ninh vung ra đạo kiếm quang này ngược lên trên, trong nhận biết của mọi người, đạo kiếm quang này lại biến thành một đường cực kỳ nhỏ.

Hơn nữa rất nhiều Tu hành giả có tu vi tương đối cao trong nháy mắt này đều nhịn không được kêu lên.

Một đạo kiếm quang này biến thành một đạo Phù ý.

Một tiếng ầm vang vọng.

Tinh Hỏa trên bầu trời rơi xuống, cùng với bầu trời phía trên Tinh Hỏa này đều giống như một tờ giấy mỏng bị cắt ra.

Bầu trời bị cắt ra chỉ bởi vì đạo Phù ý này quá mức cường đại mà tạo ra ảo giác, nhưng đạo Tinh Hỏa kia bị cắt ra lại là vô cùng chân thật.

Ngay cả Thiên thiết khổng lồ xuyên qua không biết bao nhiêu tinh không, cuối cùng rơi xuống phương thiên địa này bị trực tiếp cắt thành hai nửa, bên trong nguyên khí bản mệnh vốn ổn định chợt trùng kích lẫn nhau, ầm ầm bắn ngược ra hai bên.

Nửa mảnh Thiên thiết trong tiếng nổ rơi xuống mặt biển Lam Quỳnh đảo, mà một mảnh khác thì rơi vào trong rừng núi sâu trong đảo này.

Sau khi hai mảnh Thiên thiết tách ra, còn có vô số hỏa diễm tương liên với tinh thần nguyên khí mà mắt thường có thể thấy được không ngừng nổ tung trong đó, kích phát ra vô số đoàn hỏa diễm diễm lệ.

Đinh Ninh không nhìn những màu sắc rực rỡ đến cực điểm kia, hắn chỉ bình tĩnh xoay người, nhìn về phía Trịnh Sát.

Thân thể Trịnh Sát đã hoàn toàn dừng lại, y vẫn duy trì tư thế tiến lên, nhưng ngay cả gang bàn chân cũng bị băng trên mặt đất đâm thủng, hắn miễn cưỡng ngăn cản hàn ý xâm nhập, không lập tức chết đi, nhưng thân thể y đã biến thành màu xám trắng, giống như rất nhiều tường thành sau khi trải qua gió sương.

- Là Phù ý của Lý Tài Thiên.

Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đinh Ninh, từ trong cổ họng phát ra thanh âm có chút cổ quái.

Đinh Ninh chỉ khẽ gật đầu một cách đơn giản, nói:

- Ta đã thấy hắn giao thủ với Nguyên Vũ ở Lộc Sơn Hội minh.

Trịnh Sát há miệng, trong lòng y có vô số cảm xúc, không nhịn được muốn mắng chửi người.

Song nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đinh Ninh, y cuối cùng lại thở dài:

- Thực ra năm đó Trịnh Tụ bỏ ngươi mà lựa chọn Nguyên Vũ, ta cùng một số người trong nhà đã phản đối. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sau khi nàng lên ngôi Hoàng hậu, trong nhà đã bất hòa với nàng nhiều năm. Ta đã dạy cho nàng rất nhiều, nhưng một số chuyện nàng đã không chịu lắng nghe. Có thể phụ người trong thiên hạ, chớ phụ người toàn tâm toàn ý.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã nghe rõ ràng những lời này, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:

- Hiện tại nói những thứ này cũng đã không có ý nghĩa gì.

Trịnh Sát nở nụ cười thảm thiết, đột nhiên hỏi:

- Đám người Lâm Chử Tửu cùng Trưởng Tôn Thiển Tuyết đi đâu?

Đinh Ninh nhíu mày, nhìn y, nhẹ giọng hỏi ngược lại:

- Hiện tại ngươi hỏi chuyện này là thật sự có ý nghĩa sao?

Trịnh Sát nhìn Đinh Ninh, miễn cưỡng nói:

- Ta có thể dùng một cái bí mật trao đổi.

Nhìn ánh mắt của y, Đinh Ninh hiểu được suy nghĩ của Tu hành giả quân Giao Đông này trước khi lâm chung vẫn có liên quan đến quận Giao Đông, cho nên hắn khẽ gật đầu, đi đến sát người Trịnh Sát, khẽ nói mấy câu bên tai y.

Thân thể Trịnh Sát hơi chấn động, hai đầu gối của y phát ra thanh âm vỡ vụn, không chống đỡ được sức nặng của thân thể, quỳ xuống.

Y dùng thanh âm mà chỉ có Đinh Ninh mới có thể nghe thấy nói một câu.

Lúc này khoảng cách giữa Đinh Ninh và y rất gần, ở trong tầm nhìn dần dần mơ hồ của y, Đinh Ninh đã che khuất thiên địa trước mắt, thân hình hắn càng ngày càng cao lớn.

Y nhìn tên Tu hành giả mà mình đã từng rất thưởng thức, cuối cùng trong lòng lại thở dài một tiếng, khi mình đã rời khỏi thế giới này, Trịnh Tụ rốt cục đã phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của quận Giao Đông, đã chắc chắn thua cuộc. (thưởng thức: khen ngợi)

Bình Luận (0)
Comment