Khi Trịnh Sát thở dài chết đi, ở Sở đô cách quận Giao Đông rất xa, Tô Tần lại nghênh đón một lần tân sinh mới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, số "chín" là chí tôn.
Người đời đều biết mỗi một môn công pháp âm thần quỷ vật được ghi lại trên tượng mười hai Vu Thần đều là có một không hai thiên hạ, nhưng rất ít người biết, công pháp trên tòa tượng Vu Thần thứ chín kia là đặc thù nhất, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, môn công pháp này có thể tu hành tiến cảnh rất nhanh, hơn nữa là công pháp duy nhất mà hắn có khả năng tu luyện.
Viên thủy tinh ghi lại công pháp kia đã bị hắn tự tay hủy đi, mỗi một đường cong của Phù văn cùng đồ lục trong đó cũng đều đã khắc sâu trong đầu hắn.
Ở Trường Lăng mấy năm trước, hắn được coi là người ưu tú trong thế hệ tu hành trẻ tuổi, nhưng cũng không phải là người đứng đầu, song những tài tuấn trẻ tuổi xếp trước hắn lại phần lớn không có kinh nghiệm phức tạp cùng gập ghềnh như hắn.
Từ Bạch Dương động đến lúc đi theo Ly Lăng Quân, đến lúc trốn khỏi Sở đô tiến vào Tiên Phù tông, rồi lại trở về Sở đô, những trải nghiệm này làm cho hắn trở nên ưu tú hơn, chỉ sợ những tài tuấn trẻ tuổi của Trường Lăng năm đó, đã không còn mấy người có thể sánh vai.
Tốc độ lĩnh ngộ của hắn rất nhanh, trên đường trở lại Sở đô, hắn cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ môn công pháp ghi chép trên tòa tượng Vu Thần thứ chín kia.
Nhưng chuyển hóa chân nguyên lại cần thời gian nhất định.
Trải qua vô số lần hành công thổ nạp, hôm nay chân nguyên trong cơ thể hắn rốt cục bắt đầu lần chuyển hóa trọng yếu.
Ngọc Cung sâu trong khí hải của hắn lặng yên sụp đổ, biến thành một đoàn biển máu màu đỏ thẫm, chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể hắn cũng bắt đầu biến thành màu đỏ, nương theo hô hấp của hắn, bên ngoài cơ thể hắn không có quá nhiều loại khí tức âm lãnh đặc hữu của người tu hành công pháp âm thần quỷ vật, không có cái loại hào quang màu xám hoặc là màu đen kia, mà lại có ánh đỏ nhàn nhạt lộ ra.
Ánh đỏ phản chiếu rõ ràng nguyên khí lưu động phía sau thân thể hắn, nguyên khí từ trong cơ thể hắn chảy xuôi ra cùng với nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến chảy vào thân thể hắn, giống như hư ảnh ngàn cánh tay không ngừng đong đưa.
Màu sắc khác nhau cũng không đại biểu cho bản chất nguyên khí khác biệt, loại quá trình chuyển hóa này làm cho hắn chỉ cảm thấy đau đớn vô tận.
Khí tức chân nguyên quen thuộc biến mất, giống như tất cả mọi thứ trước kia đều đã bị tước đoạt, Tô Tần cảm thấy rất nhiều chỗ sâu trong thân thể mình mất đi chân nguyên như Linh tuyền tưới tắm ngày xưa, thế nhưng lại biến thành có thể tiếp nhận cái loại tử khí mà bản thân ngày thường cực kỳ ghét cay ghét đắng này.
Thân thể huyết nhục trở nên đau nhức không chịu nổi, nhưng hắn lại nhanh chóng cảm giác được rất nhiều khí tức mà ngày thường hoàn toàn không cảm thụ được, đó là mùi vị còn sót lại sau khi rất nhiều sinh vật chết đi, ngay cả trong khe hở ngọc thạch bóng loáng như gương trên mặt đất của cung điện mới xây dựng này, đều có vô số khí tức như vậy đang phiêu đang bay ra.
Trong mỗi một lần hô hấp, chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động, những khí tức âm nguyên này sẽ dễ dàng bị hắn hút vào trong cơ thể, hoàn toàn khác biệt cùng với quá trình hấp thu thiên địa nguyên khí cần tĩnh tâm minh tưởng mới làm được trước kia. Loại nguyên khí tăng trưởng trong cơ thể này trở nên cực kỳ đơn giản thô bạo.
Tô Tần vươn tay trái của mình ra, cảm nhận được vô số khí tức âm nguyên trong khe hở ngọc thạch, cảm giác được những nguyên khí này hội tụ thành hư ảnh từng cái cánh tay ở sau lưng, khóe miệng hắn hiện ra nụ cười tự giễu mà cảm khái.
Gân cốt tay trái của hắn vặn vẹo, nhìn qua dữ tợn xấu xí, mặc dù ở Tiên Phù tông nắm giữ một ít thủ đoạn dùng tay này thi phù, nhưng so sánh với Phù đạo mà Trương Nghi lĩnh ngộ sau đó, thứ này cuối cùng vẫn là bàng môn tiểu đạo không đủ nhắc tới.
Chỉ là phế đi một tay, rồi lại vừa vặn chiếm được một môn công pháp như vậy, mà cung điện mới xây nhìn như cực kỳ tráng lệ lúc này lại chính là Hoàng cung Đại Sở bị thiêu cháy lúc trước, trong trận lửa kia có rất nhiều Tu hành giả mất mạng ở chỗ này, vừa lúc có thể cung cấp cho hắn đủ khí tức âm nguyên để bước một chân vào cửa, trong nơi sâu xa tựa như có ý trời.
Hắn nhìn tay trái tàn phế của mình, không hề rút ống tay áo về, mà lại rơi về phía đỉnh đầu nam tử phía trước kia.
Đây là một phạm nhân, xuất thân là Tu hành giả nổi danh của đất Sở, là một trong những tướng lĩnh trung thành với Triệu Hương Phi, trong một trận chiến nào đó sau khi Sở đô bị phá, gã bị Tu hành giả của vương triều Đại Tề đánh bị thương nặng mà bị bắt sống.
Khi tay trái của hắn sắp tiếp xúc với đỉnh đầu của người này, nam tử vẫn nhắm hai mắt tựa như hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt, sau đó nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Không thể tưởng được một gã Kiếm tu người Tần như ngươi, lại đổi sang tu luyện quyết pháp âm thần quỷ vật của nước Tề, nhưng ngươi đã từng nghĩ kỹ, không có bất kỳ một Tu hành giả tu luyện âm thần quỷ vật nào dám trực tiếp giết chết người lạ để hấp thu nguyên khí tu luyện.
Tu hành giả người Sở này hiển nhiên vẫn đang gả bộ hôn mê, hơn nữa rõ ràng cảm nhận được quá trình chân nguyên của Tô Tần biến hóa.
Lời gã nói cũng là chí lý trong giới tu hành.
Đối với Tu hành giả tu luyện âm thần quỷ vật mà nói, hấp thu nguyên khí âm thần quỷ vật cùng trực tiếp giết chết Tu hành giả để hấp thu nguyên khí thực sự hoàn toàn khác biệt. Trong một ít chuyện xưa, nguyên khí của Tu hành giả vừa mới bị giết chết sẽ tồn tại oán niệm mãnh liệt, giàu nguyền rủa, mà tình hình thực sự lại là cho dù Tu hành giả tu luyện pháp quyết âm thần quỷ vật cũng giống vậy, sau khi bị giết chết, thân thể phát ra nguyên khí âm thần quỷ vật cũng cần thời gian tự nhiên để chuyển hóa.
Thời gian có thể thay đổi bất cứ thứ gì trong thiên địa, nguyên khí cũng vậy.
- Đó chỉ là quá khứ và nhận biết của ngươi.
Nhưng Tô Tần chỉ nhẹ nhàng đáp lại câu này.
Không có bất kỳ dừng lại nào, tay hắn rơi vào đỉnh đầu của Tu hành giả nước Sở này.
Lực lượng phá hoại từ đỉnh đầu dễ dàng xuyên thấu giết chết tên Tu hành giả nước Sở đã bị giam cầm mà không hề có năng lực chống cự này.
Theo hô hấp của hắn thổ nạp, tay trái của hắn nổi lên ánh đỏ khác thường, tiếp theo ánh đỏ lúc trước không hề có vẻ âm lãnh rốt cục bắt đầu trở nên âm hàn.
Có sương mù màu đen âm trầm sinh ra bên ngoài ánh đỏ, nhưng ánh đỏ trên tay hắn lại càng ngày càng đậm, chuyện này làm cho tay trái của hắn cùng thân thể tên Tu hành giả này giống như hoàn toàn hòa tan cùng một chỗ.
Từng đạo khí lưu màu đỏ không ngừng tràn vào thân thể hắn.
Cổ họng Tô Tần tuôn ra một tiếng gầm nhẹ nặng nề đè nén, trong hư ảnh ngàn cánh tay phía sau hắn chợt có hư ảnh một cánh tay ngưng tụ thành thực chất, biến thành một bàn tay máu cực kỳ đáng sợ.
Thi thể Tu hành giả nước Sở ngã về phía sau, phát ra một tiếng ầm vang nhẹ, nhẹ đến mức giống như gỗ mục.
- Vào đi.
Tô Tần chậm rãi ngẩng đầu lên, quay người về phía ngoài cửa điện khẽ quát một câu, bàn tay máu đáng sợ kia lặng lẽ biến mất sau lưng hắn.
Cửa điện mở ra.
Nhìn một đôi tỷ muội sinh đôi xinh đẹp từ ngoài điện đi tới, trong ánh mắt hắn tràn ngập tiếc nuối.
- Cảm ơn các ngươi đã cho ta rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Hắn nghiêm túc thở dài nói ra với đôi cung nữ đã từng hầu hạ mình rất nhiều đêm:
- Ta từng nghĩ một ngày nào đó có thể cho các ngươi một tương lai không tồi, nhưng đáng tiếc vừa rồi các ngươi vẫn không cẩn thận toát ra một tia khí tức không nên có.
Hắn lắc đầu, nói tiếp:
- Ta thật sự không ngờ, các ngươi vậy mà là người của Tề vương.