Lại thêm một ngụm máu tươi trào ra từ môi và răng Tề Tư Nhân, theo hai bên khóe miệng y chảy ra ngoài, trong nháy mắt lại hóa thành hai luồng khí đen thực chất, giống như hai cái răng nanh dữ tợn.
Loại mạnh mẽ chống lại mấy gã Tông sư sau đó trực tiếp thi pháp thoát khốn chạy trốn cũng đã mang đến tổn thương không nhỏ cho thân thể y, đối với Tông sư Thất Cảnh mà nói, bên trong thân thể xuất hiện tổn thương rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tuổi tác.
Người tu hành công pháp âm thần quỷ vật của Đại Tề vốn có tuổi thọ ngắn hơn so với người tu hành công pháp khác trên thế gian, song Tề Tư Nhân lại không thèm để ý điểm ấy.
Sống lâu bao nhiêu cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là có thể thiêu đốt sinh mệnh đến mức đặc sắc nhất hay không.
Y vốn chỉ là nhận lệnh của Tề đế mà đến, trừ bỏ đối thủ trẻ tuổi làm cho Tề đế bất an theo trực giác này, song đối phương lại mang công pháp chí cao từ trong Vu Thần điện ra, điều này đã mang đến khả năng vô hạn cho tương lai của y.
Sắc mặt Tô Tần vô cùng ảm đạm, trong hai đồng tử của hắn lộ ra tử khí, chỉ có một loại tinh quang khác thường trào ra từ sâu trong mắt hắn, tựa như khí hải bị phong ấn ngưng đọng thành một loại tinh thể nào đó, loại hào quang u ám của tinh thể này lại lộ ra ở trong mắt hắn.
Không ai có thể theo kịp Tề Tư Nhân.
Thân ảnh thực sự của Tề Tư Nhân và hắn tiềm hành trong bóng đêm, phương vị chạy trốn hoàn toàn khác biệt với phương hướng mấy cỗ mây đen còn lại.
Nhưng nếu có người có thể ở bên cạnh Tề Tư Nhân và hắn, nhất định sẽ vì đồng cảm với chuyện tiếp theo mà Tô Tần gặp phải.
Bởi vì nếu luận giết người, người tu luyện công pháp âm thần quỷ vật chưa chắc đã có thủ đoạn giết người nhanh và dứt khoát như Kiếm sư nước Tần, nhưng nếu luận về việc tra tấn thần hồn cùng nguyên khí, Tông sư vương triều Đại Tề lại có vô số loại thủ đoạn quỷ dị.
Có một số Tu hành giả thậm chí có thể biến thành không là người không là quỷ ở trong tay bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân cũng không biết mình là tồn tại như thế nào.
Tề Tư Nhân tin tưởng Tô Tần biết điểm này, nhưng y biết hắn chưa chắc đã cam tâm, cho nên y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở hắn một chút.
Khi thân ảnh của y xuyên qua khu phố phồn hoa của Sở đô, xuyên qua vùng hoang dã, đến một mảnh mộ phần quý tộc Sở đô ngày xưa, y chợt ngừng lại. (mộ phần: nghĩa trang, bãi tha ma)
Sau khi Sở đô bị phá, đại đa số quý tộc Sở đô ngày xưa đã không còn tồn tại, phần mộ này đã bị lưu dân đào ra, trở thành thiên đường của chó hoang, những hài cốt vốn thuộc về một số nhân vật nổi tiếng trong lịch sử triều Sở bị vứt đi khắp nơi, đâu đâu cũng có thể thấy được. Chỉ có những mảnh vỡ quan tài và một số mảnh vụn đồ trang sức tinh xảo chưa mục nát, mới có thể khiến người ta liên tưởng những hài cốt này khác với người bình thường. (lưu dân: dân chạy nạn)
Vương hầu tướng lĩnh, trăm năm sau cũng chỉ là một nắm đất vàng.
Tề Tư Nhân khẽ cười nhạt, y quay đầu nhìn về phía Tô Tần đang không cách nào nhúc nhích, nói:
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu, sau khi bị một gã tông sư nước Tề bắt được, điều bi thảm nhất mà bản thân gặp phải không phải là bị trực tiếp giết chết, mà là biến thành tài liệu luyện khí trong tay hắn, ngay cả chết đi cũng không thể giải thoát.
- Từ trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, ta cũng đã là một người tu luyện công pháp âm thần quỷ vật, cho nên ta đương nhiên có thể hiểu được.
Tô Tần nhìn y, lên tiếng nói.
Nguyên khí trong cơ thể hắn không có cách nào lưu thông, lúc nói chuyện gần như dựa vào dây thanh rung động, cho nên tiếng nói quỷ dị đến cực điểm, nhưng điều làm cho Tề Tư Nhân có chút ngoài ý muốn chính là, ngữ khí của hắn vẫn có vẻ rất bình tĩnh, mang theo một loại lệ khí khó tả.
- Ngươi muốn nói nếu ta truyền công pháp Vu Thần cho ngươi, ngươi sẽ cho ta thống khoái? Nhưng sự đời há có thể như ý muốn, nếu như ngươi thật sự muốn vận dụng thủ đoạn như vậy với ta, giam cầm thần hồn của ta trong thân thể không chết không sống vĩnh viễn... Vậy người nào cũng sẽ nhận tổn thất, ta vĩnh viễn ở trong địa ngục, mà ngươi thì không bao giờ đạt được môn công pháp kia.
Tề Tư Nhân không tức giận.
Y trầm mặc nhìn Tô Tần một lát, rốt cục hiểu được vì sao Tề đế lại có trực giác như vậy.
Có vài người tàn nhẫn với người khác, nhưng Tô Tần lại là loại người tàn nhẫn với cả bản thân mình.
Người như vậy, mặc dù mãi mãi chìm đắm trong địa ngục, những hắn sẽ luôn mang theo một cỗ lệ khí, tin tưởng vững chắc có một ngày mình có thể đổi đời.
Một người như vậy không phải điên rồ, mà là một tên điên thực sự.
- Có lẽ chúng ta có thể hợp tác?
Hắn trầm mặc, thế nhưng giọng nói Tô Tần lại truyền tới lần nữa, ngược lại chiếm cứ chủ động trong trận này,
- Ta có bí thuật Vu Thần, còn có sự ủng hộ đến từ quân đội Đại Tần, mà ngươi lại là Tu hành giả mạnh nhất vương triều Đại Tề hiện tại, sau khi Yến Anh chết đi, ngươi hẳn là lãnh tụ trong lòng rất nhiều Tu hành giả Đại Tề, nếu ngươi ở cùng một chỗ với ta, ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu khả năng?
- Có lẽ chúng ta có thể thành lập một vương triều.
Sau khi dừng một chút, thanh âm cổ quái của Tô Tần lại vang lên:
- Một vương triều còn mạnh hơn cả vương triều Đại Sở và Đại Tề hiện tại. Thậm chí chúng ta còn có cơ hội đánh bại Nguyên Vũ và Ba Sơn Kiếm Tràng.
- Không có khả năng này.
Trong thanh âm cổ quái mà tràn ngập lực hấp dẫn như vậy, Tề Tư Nhân chỉ trầm tĩnh lắc đầu, thong thả mà rõ ràng nói,
- Có vài người có thể trở thành lãnh tụ, cũng không phải là bởi vì tu vi.
Tô Tần thức thời ngậm miệng lại.
Một số người có thể đứng ở nơi cao nhất là bởi vì loại kiêu ngạo bướng bỉnh này.
Đúng lúc này, sâu trong mắt Tề Tư Nhân lại dấy lên một chùm hào quang khác thường.
Y cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại tiếp cận phiến mộ phần này.
Bất kỳ Tu hành giả Đại Tề tu luyện công pháp âm thần quỷ vật nào cũng thích nơi tụ tập âm khí mà người thường không thích này, tu hành lâu dài mà độc đáo, khiến cho Tông sư như y dựa vào hô hấp có thể hấp thu được một ít thiên địa nguyên khí có ích từ địa phương như vậy. Cho nên có thể đoán ra y sẽ tìm tới loại địa phương này cũng là điều không có gì ngạc nhiên, mấu chốt chính là loại người nào tới nhanh như vậy, ngoài ra có người nào dám đến.
Y có thể khẳng định chính là, trải qua lần giao thủ trong nháy mắt nơi Hoàng cung mới xây của nước Sở, những Tông sư kia đã tự biết chênh lệch, tuyệt đối không dám phân tán truy tung, cũng chắc chắn không dám một mình xuất hiện ở trước mặt y.
Trong những gì mà y biết, toàn bộ Sở đô hiện tại đều không tồn tại loại người tu hành dám một mình đối mặt với y.
Y cảm thấy tò mò.
Bóng dáng của một cô gái nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của y.
Sở dĩ nói là cô gái nhỏ, cũng không phải đang chỉ tuổi tác, mà là chỉ vóc người.
Nữ tử bước qua bãi cỏ hoang bên cạnh mộ phần đi tới trong bóng đêm này có dáng người rất nhỏ nhắn, tóc của nàng rất ngắn, tựa như tóc của nàng trước kia ngắn giống như nam tử, hiện tại thời gian để tóc cũng không dài, cho nên chỉ đến ngang tai mà thôi.
Thế nhưng nương theo nữ tử này đến gần, cái loại cảm giác khí tức áp bách này lại càng ngày càng mạnh, cường đại đến mức ngay cả trong mắt y cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Cỏ dại bốc cháy.
Từng tòa phần mộ bị thiêu đốt.
Đối phương cũng không hề che dấu khí tức trên người, nhiệt độ do hỏa diễm thiêu đốt sinh ra hoàn toàn không thể sánh bằng bằng độ nóng của khí diễm quanh người nàng.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh sáng ngời nhưng bên trong mang theo ý điên cuồng của nữ tử này, khuôn mặt Tề Tư Nhân trở nên nghiêm túc tuyệt đối.
Y khẽ vuốt cằm, nói:
- Triệu Tứ tiên sinh Triệu Kiếm Lô?
Cô gái nhỏ trên người tỏa ra khí tức như lò nướng đáp lễ.
- Triệu Tứ tiên sinh có ý gì?
Tề Tư Nhân hỏi.
- Bạch Sơn Thủy không có ở đây, nhờ ta trông coi Sở đô này.
Thần sắc Triệu Tứ tiên sinh Triệu Diệu không thay đổi, đáp lại.