Tề Tư Nhân nhíu mày, nhìn nữ tử trong truyền thuyết này, thản nhiên nói:
- Vương triều Đại Tề ta đã đổi đế vương mới, theo lý mà nói, chúng ta cũng không phải là địch nhân.
- Có lẽ trong tương lai chúng ta sẽ có địch nhân chung, nhưng chuyện giữa minh hữu luôn chia chia hợp hợp, chuyện của vương triều Đại Tề các ngươi, chúng ta cũng không nhất định hiểu được.
Triệu Diệu khẽ trào phúng nhìn Tề Tư Nhân một cái, lại nhìn Tô Tần bên cạnh y, nói:
- Ít nhất hiện tại, ta không thể để hắn rơi vào trong tay các ngươi, cũng không thể để cho hắn rơi vào trong tay Trịnh Tụ.
Tề Tư Nhân hít sâu một hơi, y ngừng cơ thể mình lại, nói:
- Ta rất muốn lĩnh giáo cao chiêu của Triệu Kiếm Lô, tình cảnh lúc này cũng là công bằng.
Y là một trong những Tu hành giả mạnh nhất vương triều Đại Tề lúc này, tự biết trận chiến này đã không thể tránh khỏi, cho nên cũng không hề dây dưa.
Thiên hạ đều biết Triệu Tứ tiên sinh đã mất đi kiếm bản mệnh trên sông Vị Hà bên ngoài Trường Lăng, mà vừa rồi y đã trải qua kịch chiến, nguyên khí hao tổn không ít, hơn nữa lại bị thương không nhẹ, theo y thấy, hai bên đánh nhau lại là công bằng.
Tuy y cho rằng như vậy, nhưng Triệu Diệu lại không cảm thấy như thế.
Mặc dù đã thực sự mất đi kiếm bản mệnh, nhưng nàng tự có cảm ngộ, cảnh giới có tăng chứ không giảm, Triệu Kiếm Lô so kiếm với người, chứ không chiếm tiện nghi của người.
Cho nên nàng chỉ nhướng mày, nhìn Tề Tư nói:
- Mời tiên sinh.
Tề Tư Nhân nhìn gương mặt kiêu ngạo của nàng, hiểu được ý trong câu nàng nói, nhưng y cũng không giả bộ, chỉ khẽ gật đầu, trong lúc tâm niệm chuyện động, một đoạn tro cốt đã từ trong cổ áo y bay ra.
Trên người y treo rất nhiều mặt dây chuyền bằng Linh cốt, đối với Tu hành giả triều khác mà nói, đeo rất nhiều pháp khí bằng xương cốt trên người chỉ có thể làm cho y có vẻ dã man cùng quỷ dị, nhưng sự thật lại là rất nhiều xương cốt không đáng chú ý treo trên người y, đều là pháp khí mà người tu hành Đại Tề kiêng kỵ. Trong đó có mấy kiện là thứ độc nhất vô nhị trên thế gian này, không có cái thứ hai.
Xương cốt bay ra từ cổ áo y là một đoạn xương ngón tay, đến từ một con dị thú nào đó trong vùng vực sâu tăm tối.
Trải qua quá trình chuyển hóa tự nhiên nhưng rất huyền diệu hoặc có thể nói là cực kỳ trùng hợp, bộ xương còn lại của con Minh thú này mục nát, song một đoạn xương ngón tay này lại trở thành trung tâm của vực sâu kia, tám chín phần mười âm khí trong vực sâu hội tụ vào trong xương ngón tay này.
Ở trong giới tu hành Đại Tề, đốt xương ngón tay này gọi là Minh Thủy Xá Lợi.
Đúng như tên gọi của nó, khi chân nguyên của Tề Tư Nhân như núi lửa phun trào tràn vào xương ngón tay, đoạn xương cốt ban đầu không bắt mắt này nở ra khí tức cuồng bạo khiến người ta tim đập thình thịch bất an. Giống như con Minh Thú kia sống lại, trên bầu trời mảnh mộ phần này xuất hiện một đoàn khí đen rộng đến mấy trăm trượng, loại nguyên khí này còn thâm trầm hơn cả bóng đêm.
Trong nháy mắt tiếp theo, vô số dòng nước màu đen bắt đầu xuyên qua thế giới trước mặt Tề Tư Nhân.
Chiến đấu giữa người tu hành cường đại càng chú ý tới việc phá chiêu, Tu hành giả Triệu Kiếm Lô dưới sự dạy dỗ của tên Tông sư nổi danh với Vương Kinh Mộng ngày xưa, quanh năm rèn sắt ở trước lô Địa hỏa, ngày này qua ngày khác chính là cảm thụ hỏa ý kết hợp cùng vạn vật trên thế gian, đồng thời rèn luyện ra phôi kiếm của bản thân mình, cũng tự nhiên vận dụng hỏa ý trên thế gian đến cực hạn.
Chân nguyên trong thân thể bọn họ chính là chân hỏa mãnh liệt nhất thế gian.
Minh Thủy có thể dập tắt bất kỳ hỏa diễm nào trên thế gian, mặc dù không cách nào dập tắt hoàn toàn chân hỏa do chân nguyên của Tu hành giả Triệu Kiếm Lô biến thành, nhưng ít nhất có thể giảm rất nhiều uy lực của nó.
Cùng là lực lượng Thất Cảnh, chỉ cần cắt giảm mấy thành, đối với Tề Tư Nhân mà nói sẽ có thể dễ dàng ứng phó hơn.
Minh Thủy là nước âm hàn nhất thế gian, đồng thời cũng là loại nước nặng nhất trên đời.
Khi ngàn vạn dòng nước màu đen xuất hiện ở mảnh thiên địa nơi Triệu Diệu và Tề Tư Nhân đang đứng, đối với nàng mà nói, thiên địa quanh người đều trở nên trầm trọng cùng âm hàn.
- Pháp khí tốt.
Nàng chân thành khen ngợi trước tiên.
Loại pháp khí này đáng quý trọng đến từ việc Linh tài không thể phỏng chế theo, hiện tại làm cho nàng cảm nhận được lực lượng âm hàn thấu xương, thật sự đủ để khiến người ta tán thưởng. Tuy nhiên câu tiếp theo của nàng là:
- Thật đáng tiếc.
Một tiếng ầm vang vọng.
Một ngọn lửa rực rỡ chiếu sáng hàng ngàn dòng nước, cũng chiếu sáng bầu trời đêm lúc này.
Ánh lửa đỏ thẫm chiếu rọi từng bụi cỏ hoang trên mảnh mộ phần này, khiến Tề Tư Nhân đều không thể mở mắt ra.
Trong nháy mắt này, nàng trực tiếp biến thành một vầng mặt trời chói chang.
Chân nguyên trong cơ thể nàng điên cuồng từ trong khí hải tuôn ra, hóa thành chân hỏa màu đỏ thẫm, thế nhưng lại không rời khỏi bên người nàng để chống lại những Minh Thủy tung hoành xuyên qua kia, chỉ là bao bọc bên ngoài cơ thể nàng thành từng tầng nồng đậm.
Nàng biến thành một quả cầu lửa vô cùng nóng bỏng.
Trong nháy mắt tiếp theo, nàng trực tiếp bước ra, đến trước mặt Tề Tư Nhân.
Quả cầu lửa mạnh mẽ đập nát mấy trăm dòng nước trước mặt Tề Tư Nhân, chân hỏa đỏ thẫm va chạm cùng Minh Thủy màu đen, cũng không phát ra tiếng bốc hơi xùy xùy khi nước và lửa gặp nhau, lại phát ra tiếng vang thanh thúy như băng tinh bị bẻ gãy.
Trong những tiếng vang thanh thúy này, có một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên.
Thanh âm này đối với người tu hành mà nói, thậm chí có thể dùng từ "sạch sẽ" và "thuần túy" để hình dung.
Tề Tư Nhân nhíu mày thật sâu.
Trong ánh lửa chiếu rọi, nếp nhăn trên trán y rõ ràng như đao khắc.
Trong tay Triệu Diệu nắm một đoạn Tinh kiếm. (kiếm sáng óng ánh như sao trời)
Đoạn Tinh kiếm này là do chân hỏa ngưng tụ mà thành, trong suốt hơn so với tất cả bảo thạch màu đỏ trên thế gian, nhưng hiện tại điều làm cho Tề Tư Nhân có chút khó hiểu chính là, đoạn Tinh kiếm này lại có khí tức bản mệnh mãnh liệt.
Triệu Diệu đã mất đi kiếm bản mệnh trên Vị Hà, đoạn Tinh kiếm này không có phôi kiếm cho nên hình kiếm cũng không có thực chất, hẳn chỉ là nguyên khí bản mệnh lưu lại trong khí hải của nàng, giống như dư hồn của kiếm bản mệnh.
Bất kể lấy bất kỳ đạo lý tu hành nào trong thế giới người tu hành để suy đoán, uy lực của một đoạn Tinh kiếm như vậy so với kiếm bản mệnh chân chính tự nhiên khác biệt như giữa ngày và đêm, nhưng trong nhận biết của Tề Tư Nhân lúc này, đoạn Tinh kiếm kia lại giống như bị rót vào cái gì đó mới mẻ, ở trong cảm giác của y lại cường đại đến cực điểm.
Ngoài ra còn có thể thấy rõ, kiếm ý của một kiếm này thẳng tiến không lùi, không hề có ý nhìn lại.
Nói cách khác, Triệu Diệu đã cược thắng bại vào trong một kiếm này.
Nàng thầm nghĩ mình ra một kiếm này, một kiếm liền định thắng bại.
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu Tề Tư Nhân, thời gian chỉ tương đương với khoảnh khắc ánh lửa nhảy nhót.
Bởi vì ánh lửa cực kỳ chói lọi, cho nên y vẫn không thể nào mở mắt được, nhưng y vẫn đứng tại chỗ, một bước cũng không lùi.
Chỉ có Tông sư cấp bậc như y mới thực sự hiểu được, cùng chiến đấu với hạng người Triệu Kiếm Lô vừa xuất kiếm chỉ khi định đoạt sinh tử chứ không lùi này, chỉ cần vừa lui sẽ mất đi khí thế, không có khả năng tiếp tục có cơ hội cầu thắng.
Bàn tay của y tự nhiên rơi ở thắt lưng.
Bên hông của y cũng treo rất nhiều pháp khí bằng Linh cốt.
Y cầm pháp khí được chế tạo từ một đoạn xương đùi rỗng khá dài.
Xương đùi này đến từ một loại cự cầm Phong Bằng đã sớm diệt sạch, loại cự cầm này là hủy tổ triệu hoán gió mạnh trên chín tầng trời, rất nhiều Tu hành giả trên thế gian có thể vận dụng công pháp về gió liền đến từ việc nghiên cứu và cảm ngộ lực lượng của nó. (Cự cầm phong bằng: một loại chim đại bàng khổng lồ)
Xương đùi này chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nhỏ, thế nhưng lại dài chừng ba thước, khi tay y cầm lấy pháp khí này, chân nguyên trong khí hải của y, bao gồm toàn bộ phần đã tích lũy từ lâu, vô số năm cũng không hề vận dụng một chút khí tức cũng điên cuồng trào ra, rót vào trong pháp khí này.
Bên trong pháp khí này lập tức sinh ra vô số cơn lốc xoáy màu xanh nhỏ bé.
Tề Tư Nhân nắm xương đùi này, đâm tới kiếm trong tay Triệu Diệu.
Chính xác hơn mà nói là chụp vào phía trước.
Cái xương đùi rỗng này ở trong tay y liền biến thành một cái vỏ kiếm, bao bọc ở trên thân kiếm.