Tinh kiếm đỏ rực đâm vào xương đùi rỗng, bên trong lập tức vang lên vô số bạo âm.
Lực chấn động đáng sợ nhanh chóng truyền đến thân thể hai người.
Không có bất kỳ do dự nào, Triệu Diệu bỏ kiếm.
Nàng buông tinh kiếm trong tay ra, dùng cơ thể của mình đụng tới ngực của Tề Tư Nhân.
Đây là một loại khí thế càng thêm ngọc nát đá tan, cho nên tuy nàng bỏ kiếm, nhưng kiếm ý không hề yếu bớt chút nào.
Tề Tư Nhân rống lên một tiếng trầm thấp.
Y liên tiếp dùng hai kiện pháp khí truyền thừa cấp truyền thuyết muốn vây khốn kiếm ý của Triệu Diệu, nhưng Triệu Tứ tiên sinh vang danh thiên hạ này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của y, trong tiếng rống thảm thiết trầm thấp của y, thân ảnh của y vốn cực ít khi lui về phía sau khi đối địch bây giờ lại điên cuồng lui về phía sau, trước người y xuất hiện một loạt bóng đen.
Lúc vội vàng lui về phía sau, tay trái của y cầm lấy thân thể Tô Tần, Tô Tần giống như là một đoàn không khí không hề có trọng lượng, bị y dẫn động, cùng y lui ra sau.
Những bóng đen trước mặt y cũng không phải hoàn toàn là hư ảnh, chúng mang theo một loại âm lãnh và độ nhớt khó có thể nói thành lời.
Từng đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm và khói xanh không ngừng nổ tung quanh người Triệu Diệu, nhưng giữa nàng và Tề Tư Nhân vẫn luôn có một khoảng cách chừng một trượng.
Khoảng cách một trượng đối với Tu hành giả mà nói đã là cực hạn trong cực hạn.
Tề Tư Nhân nhìn đôi mắt thiêu đốt của Triệu Diệu, y cảm thấy chân nguyên trong cơ thể suy kiệt cùng không thể tiếp tục, cuối cùng y không còn do dự nữa, đánh thức khí tức tĩnh mịch sâu trong Ngọc Cung khí hải.
Y vươn tay ấn trán Triệu Diệu đang kề sát người.
Bên ngoài cơ thể Triệu Diệu được chân hỏa thiên chuy bách luyện bao phủ, lúc này nàng chính là kiếm, bất kỳ một bộ vị nào trên thân thể nàng đều là mũi kiếm.
Cho dù tay Tề Tư Nhân rơi vào bất kỳ chỗ nào trên người nàng, cũng không khác gì rơi vào trên mũi kiếm.
Dựa theo lẽ thường, cho dù lúc này là tay Nguyên Vũ ấn trên trán nàng, thì trong tích tắc bàn tay của gã cũng sẽ bị chấn thành mảnh nhỏ, sau đó thiêu đốt thành tro tàn.
Nhưng khi tay Tề Tư Nhân rơi vào trán Triệu Diệu, toàn thân hai người chấn động, nhưng bên trong cánh tay của y lại không hề vang lên bất kỳ âm thanh nứt xương nào.
Đó là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Triệu Diệu cũng vô cùng khiếp sợ.
Nàng kinh ngạc ngửa đầu nhìn lên, hình ảnh này giống như cánh tay ấn đầu một đứa trẻ nghịch ngợm.
Trong nháy mắt, rơi vào đồng tử của nàng là có vô số hắc khí lộ ra từ trong da thịt Tề Tư Nhân, tiếp theo lông trên cánh tay y bắt đầu lấy tốc độ khủng bố sinh trưởng, đồng thời, da thịt, huyết nhục, thậm chí xương cốt của cánh tay y cũng thay đổi.
Trong nháy mắt tiếp theo, cánh tay này đã hoàn toàn thay đổi, trở nên khổng lồ như thân thể của Tề Tư Nhân, vô số vảy đen bao phủ, móng tay sắc bén giống như một thanh phi kiếm.
Mấu chốt nhất là, bên trong cánh tay này phát ra một loại tiếng gào thét kinh khủng.
Cánh tay này đã hoàn toàn không phải cánh tay của một Tu hành giả, mà là biến thành cánh tay yêu thú nào đó.
Triệu Diệu cảm nhận được một loại tử khí nồng đậm.
- Dưỡng thi thuật!
Cuối cùng nàng đã phản ứng lại và hét lên.
Tề Tư Nhân không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt y lúc này hiện lên một vẻ ý vị sâu xa.
Trong nháy mắt kế tiếp, cánh tay của y cũng không chịu nổi lực lượng của một kiếm này của Triệu Diệu, từ chỗ sâu bên trong ầm ầm nổ tung, vỡ thành vô số mảnh vụn.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, lực trùng kích cũng đẩy thân thể Triệu Diệu ngã về phía sau trăm trượng, rầm một tiếng đập mạnh vào những nấm mồ hỗn loạn phía sau, gây ra vô số sóng bụi.
Một cánh tay của Tề Tư Nhân biến mất, tựa như tan biến vào trong đêm tối, tiếp theo thân thể của y và Tô Tần cũng nhanh chóng nhạt dần rồi biến mất trong bóng đêm.
...
Chỉ là thời gian cực ngắn, sóng bụi còn đang bắn tung tóe lên bầu trời, thân ảnh Triệu Diệu đã bay ra từ trong sóng bụi.
Trông nàng hơi chật vật, trên người đều là bụi bặm, ngay cả quần áo trên người cũng nổ tung mấy vết thương.
Nhưng vẻ mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc, cả người vẫn còn lóng lánh một loại kiếm quang rừng rực, khiến cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy buồn cười.
Trong nhận thức của nàng đã mất đi dấu vết của Tề Tư Nhân.
Cuối cùng, nàng đã không thể giữ lại Tề Tư Nhân trong trận chiến này, nhưng trong lòng nàng không cảm thấy chút uể oải nào, ngược lại khá khâm phục với thủ đoạn của y.
Một số tông môn của Vương triều Đại Tề có thể nuôi ra một loại thi thú.
Đây là thủ đoạn dùng âm khí mạnh mẽ thay đổi một phần thi thể yêu thú, để cho những yêu thú vốn đã không có sinh mệnh này, biến thành một loại xác chết không hồn độc nhất vô nhị.
Bởi vì không có sợ hãi, hơn nữa bản thân chúng là vật chết, trừ phi tinh hạch mấu chốt trong cơ thể bị đánh nát, nếu không những thi thú này sẽ không mất đi năng lực chiến đấu, so với khi chúng còn sống còn đáng sợ hơn.
Tinh hạch trong cơ thể chúng chính là pháp trận không ngừng hấp thu âm khí, theo thời gian trôi qua, lực lượng của chúng cũng sẽ trở nên càng thêm cường đại, thậm chí có thể dẫn đến biến dị.
Nhưng trong lịch sử giới tu hành, còn chưa từng nghe nói qua có bất kỳ Tu hành giả tu hành pháp quyết âm khí nào dám nạp loại thi thú này vào trong cơ thể, dùng nguyên khí của mình để nuôi dưỡng, tựa như bồi dưỡng một loại vật bản mệnh khác.
Đây vốn là một loại tiên phong, một loại khiêu chiến hành tẩu bên bờ vực sinh tử.
Bởi vì nếu xuất hiện dị biến nào đó mà không thể áp chế, chỉ sợ loại thi thú này sẽ thôn phệ bản thân Tu hành giả.
Có thể lợi dụng công pháp cường đại được truyền thừa trong giới tu hành để trở thành Tu hành giả lợi hại còn chưa đủ để Triệu Diệu cảm thấy kính nể, nhưng sự tiên phong Tề Tư Nhân lại thực sự khiến nàng sinh ra kính ý.
Mặc dù nàng còn có lực tái chiến, mặc dù cuối cùng Tề Tư Nhân chạy trốn, nhưng trận chiến vừa rồi lại là trận chiến tinh khí sung mãn nhất của nàng sau khi mất đi bản mệnh kiếm trên Vị Hà, như vậy còn không thể nào giữ lại Tề Tư Nhân, đối với nàng, trận chiến này coi như đã bại.
...
Cơ thể của Tề Tư Nhân từ trên trời rơi xuống.
Bên dưới thân thể của y là một thung lũng.
Khoảng cách này không tới mấy chục dặm, chưa chắc có thể thoát khỏi sự truy tung của tất cả Tu hành giả, nhưng thân thể của y đã đến cực hạn.
Y dùng thủ đoạn an toàn nhất tích trữ thi thú ở trong cơ thể, để cho thi thú ký thác ở sâu trong khí hải của y luôn ngủ say, trong lúc ngủ say không ngừng hấp thu nguyên khí của y, chậm rãi dị biến.
Đối địch với Triệu Diệu cũng hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của y, trong nháy mắt y hồi sinh thi thú này, đã coi thi thú này như lá chắn cứng rắn chống lại kiếm ý của đối phương, như vậy vừa có thể ngăn trở một kiếm của đối phương, lại có thể mượn kiếm ý của đối phương giết chết thi thú, mà không đến mức bị cắn trả khi chân nguyên của mình hao kiệt.
Nhưng sự khắc chế của chân hỏa của Triệu Kiếm Lô đối với âm thần quỷ vật vẫn vượt khỏi tưởng tượng của y.
Khi kiếm ý xé nát thi thú, vẫn có chân hỏa xâm nhập vào trong cơ thể y, hơn nữa một ít nguyên khí nghiền nát của thi thú cũng giống như độc vật xâm nhập vào thân thể.
Y phải kịp thời bức toàn bộ những nguyên khí này ra ngoài cơ thể của mình, nếu không, coi như là y, thân thể cũng sẽ chậm rãi héo rũ, cuối cùng chết đi.
Tất cả chỉ cần có thời gian.
Uy hiếp lớn nhất vẫn là những người đến từ Ba Sơn Kiếm Tràng, cho dù những cao thủ Sở đô kia phát hiện tung tích của y, chỉ sợ cũng không có dũng khí lập tức tiến vào sơn cốc tầm thường này tìm y quyết đấu.
Cho nên y nhanh chóng ngồi xếp bằng trong bụi cây hỗn loạn dưới đáy cốc, bắt đầu điều tức.
Trong lớp lá khô dày cộp của sơn cốc ẩn chứa hương vị của dục vọng, có một tia nguyên khí mắt thường có thể thấy được, dưới hành công của y giống như là từng con rắn nhỏ màu đen từ trong lá khô chui ra, tràn vào thân thể y.
Trái tim của y đã hơi ổn định lại.
Nhưng cũng chỉ sau hơn mười hô hấp, y cảm thấy một loại khí tức âm u khó hiểu lặng yên theo những nguyên khí này tràn vào thân thể y, giống như là một bàn tay quỷ vô hình nắm lấy trái tim y.
Hô hấp của y đột nhiên dừng lại.
Cảm giác của y rơi xuống bên trái thân thể, trong lòng tràn đầy không thể tin được.
Bên trái thân thể y chính là Tô Tần bị y tùy ý vứt bỏ ở nơi đó.