Có một số người theo đuổi phú quý cùng an nhàn, thế nhưng người càng đi lên cao, lại càng muốn có thể nắm chắc vận mệnh của mình, bởi vì hắn sẽ phát hiện, khi mình không thể thực sự nắm giữ vận mệnh của bản nhân, phú quý cùng an nhàn trước mắt sẽ mất đi bất cứ khi nào.
Một phú thương trong thành Trường Lăng chỉ sợ chỉ cần một chút tâm ý của một vị đại nhân vật nào đó, bản thân sẽ trở nên không xu dính túi.
Tô Tần nhìn di thể Tề Tư Nhân, cảm thấy mình mạnh hơn y một chút, là bởi vì mình chỉ biết sống vì bản thân mình.
......
Tại huyện Vĩnh Phúc thuộc quận Giao Đông, một trận đánh thảm khốc đã kết thúc.
Tàn quân của đại quân nước Sở cùng quân đội các trấn Nam Tuyền, cộng thêm viện quân các lộ trong lãnh thổ vương triều Đại Sở chạy tới tiêu diệt chủ lực của quý tộc Trịnh thị quận Keo Đông.
Tàn quân Đại Sở đã trải qua một chuyến đi dài đằng đẵng rốt cục có thể tạm thời dừng bước, có đủ thời gian để thở dốc.
Một lão quân nước Sở sau khi nhặt trường kiếm của đồng bạn đã chết trận chợt xoay người nhìn về phía đất Sở một cái, chỉ một cái liếc mắt này, y liền ngã xuống, không còn đứng lên được.
Hình ảnh như vậy không chỉ xảy ra ở một chỗ trên chiến trường đã kết thúc này.
Rất nhiều người đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi sau khi trận chiến kết thúc, nhưng đều hướng về phía quê hương.
Bọn họ đã cực kỳ mệt mỏi, thân thể sớm đã vượt qua cực hạn, rốt cục sau khi đến được nơi yên ổn, hoàn thành sứ mệnh bảo vệ đồng bạn bên cạnh mình, bọn họ buông lỏng một hơi, lại rốt cuộc không thể nào gượng dậy.
Kho thóc trong thành đang bốc cháy, ở giai đoạn cuối cùng của trận chiến, quân đội của quý tộc Trịnh thị biết đã không thể chiến thắng cho nên đốt trụi toàn bộ lương thảo.
Chẳng qua một canh giờ sau khi trận chiến vừa mới kết thúc, đã có đội tàu neo đậu tại cảng Vĩnh Phúc, một lượng lớn lương thảo được vận chuyển lên bờ.
Một ít tướng lĩnh quân Sở khiếp sợ không nói nên lời.
Bọn họ biết những lương thảo này không hề xuất phát từ sự sắp đặt của bọn họ, là có liên quan đến một nhân vật thần bí nào đó có liên quan đến Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng những lương thảo này đều đến từ nước Sở, là ai có năng lực sớm chuẩn bị số lượng lương thảo nhiều như vậy ở cảnh nội nước Sở, lại dùng tốc độ nhanh như vậy đưa đến nơi này?
......
- Là hạng người gì có thể làm cho những đại phú ở Quan Trung yên tâm đặt tiền tài vào trong tay hắn?
Khi những tướng lĩnh nước Sở kia suy tư vấn đề liên quan đến lương thảo, Lệ Hầu cũng đang suy tư vấn đề này.
Y đang ngồi xe ngựa tiến vào trấn Trọng Vân.
Trấn Trọng Vân là trấn cổ chỉ đếm trên đầu ngón tay trong vương triều Đại Tần, nằm ở một bên Vu Sơn biên giới hai nước Tần Sở, rõ ràng đã cực kỳ gần chiến trường, nhưng bởi vì đường xá cực kỳ khó đi, không có khả năng trở thành nơi quân đội đi qua, cho nên khu vực này tránh được tất cả chiến hỏa nổ ra trong lịch sử.
Trấn Trọng Vân trở thành một trong những nơi tụ tập của thương đội, cũng bởi vì đường xá khó đi.
Trong vùng núi đường sá khó đi, cũng có rất nhiều thợ săn hay người chăn nuôi, những khu vực này dân cư thưa thớt, nhưng lại có sản vật phong phú, một ít hàng hóa bình thường ở bên ngoài, chẳng hạn như gạo, trà và các vật phẩm khác, chỉ cần thông qua nhân lực vận chuyển đến những khu vực này là có thể đạt được tiền lời phong phú, có thể đổi lấy lông thú, linh dược và các vật giá trị kinh người khác.
Đường khó đi chỉ có thể dựa vào nhân lực hoặc là ngựa, thời gian vận chuyển lại rất dài, cho nên nhất định phải chuẩn bị lượng lớn thức ăn, nhất định phải có rất nhiều đoàn ngựa thồ thương đội như vậy qua lại. Rất nhiều năm trước, trấn Trọng Vân cứ như vậy mà trở nên náo nhiệt.
Song xung quanh trấn Trọng Vân vẫn cằn cỗi như trước, những thương đội này vận chuyển vật tư bình thường không hấp dẫn được sự chú ý của triều đình, huống chi mặc dù có thể thu được lợi nhuận gấp trăm lần, nhưng số lượng dùng để trao đổi vốn không nhiều lắm, cũng không đáng để triều đình cân nhắc nhiều.
Vùng trung tâm Quan Trung cách trấn Trọng Vân vốn đã xa xôi, mặc cho ai cũng sẽ không liên hệ giữa tài phú của Quan Trung và địa phương xa xôi như vậy cùng một chỗ.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, vị Quan Tam công tử thần bí quản lý lượng lớn tài phú thay dám nhà giàu Quan Trung lại ở nơi này lâu ngày.
Tài phú thường được liên hệ cùng một chỗ với rượu ngon, biệt thự, mỹ nữ, cuộc sống xa hoa, nhưng loại địa phương này ngoại trừ vẻ dã man do đám ngựa thồ kia lưu lại ra, còn có cái gì khác chứ?
- Nơi này có cái gì đáng để ngươi ở lại đây lâu dài?
Cho nên khi xe ngựa dừng ở trước một gian nhà sàn phổ thông, Lệ Hầu từ trong xe ngựa đi ra, tiến vào trong gian nhà sàn này, đưa mắt nhìn hai người trước mặt, ngay từ đầu y đã không nhịn được trực tiếp hỏi một câu như vậy.
Trước mặt y là một nam tử trung niên cùng một lão bộc.
Nam tử trung niên khí phái an tĩnh, đang pha trà.
Loại trà được nấu trong ấm sắt là trà đen, màu sắc của nước trà rất sâu, nhưng có một mùi thơm ngát rất độc đáo.
- Ngươi biết ta là ai không?
Nhìn tên khách không mời mà đến là Lệ Hầu, nam tử trung niên này lại không hề có quá nhiều vẻ giật mình, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại một câu.
- Ta không phải hỏi ngươi, mà đang hỏi hắn.
Lệ Hầu cũng nở nụ cười, ánh mắt của y rơi vào trên người lão bộc phía sau nam tử trung niên.
Lão bộc này mặc áo bào cũ có mảnh vá, áo bào cũ này đã bị giặt đến phai màu, không thể nhìn ra màu sắc vốn có.
Lúc trước lão vẫn cúi đầu, bộ dáng vẫn luôn khiêm tốn, đợi đến khi Lệ Hầu nói ra những lời này thì lão mới ngẩng đầu lên.
- Làm sao ngươi biết đó là ta?
Lão bộc này cũng hỏi ngược lại một câu. Tướng mạo của lão rất bình thường, hơn nữa thật giống như đã trải qua rất nhiều gió sương, trải qua cuộc sống gian khổ, cho nên không có bất kỳ dấu vết sống an nhàn sung sướng nào.
- Hổ già thực sự, cho dù nằm với tư thế có vẻ suy yếu nhất, nhưng cũng có thể làm cho người ta liếc mắt một cái nhận ra là hổ.
Lệ Hầu cười cười, nói.
Lão bộc trầm mặc một lát, sau đó nhìn Lệ Hầu nói:
- Chỉ có bản thân cũng là người như vậy, chỉ có người đã được nhìn thấy rất nhiều người như vậy, thì mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra sự khác biệt. Ngươi là vị Vương hầu nào của Đại Tần?
Lệ Hầu lần này lại có chút ngoài ý muốn, khẽ kinh ngạc nói:
- Đại Tần chỉ có mấy vị Vương hầu như vậy, nếu ngươi đã đoán ra ta là một trong số đó, chẳng lẽ còn phán đoán không ra?
Lão bộc cười cười, có chút cảm thán nói:
- Ta đã không hỏi thế sự nhiều năm, cho nên chuyện bên ngoài lại biết không nhiều lắm.
Ánh mắt Lệ Hầu chợt sắc bén lên,
- Không biết quá nhiều chuyện bên ngoài, vậy ngươi nên biết thân phận của mình, Quan Tam công tử?
Thần sắc lão bộc vẫn không có biến hóa, lão nhìn thẳng ánh mắt Lệ Hầu, lắc đầu,
- Ta có thể là Quan Tam công tử, cũng có thể không phải là hắn(Quan Tam công tử).
Lúc này nam tử trung niên ngồi trước người lão đã pha trà xong, quay ngược lại đứng ở phía sau lão nhân này.
Lão nhân này ngồi xuống, Lệ Hầu cũng ngồi xuống đối diện với lão.
- Ta không thể hiểu y của những lời này.
Sau khi nhận chén trà mà lão bộc bưng tới, Lệ Hầu hỏi.
- Ta chỉ là một người qua tay, bản thân không nắm giữ được bất cứ thứ gì, chỉ cần những khách hàng kia sẵn lòng, bọn họ có thể đổi bất cứ kẻ nào làm Quan Tam công tử ở mọi lúc, mọi thời điểm.
Lão nhân mỉm cười, nói:
- Ngươi nên hiểu rằng bất kỳ đồng xu hoặc ngân phiếu, trên thực tế không có bất kỳ giá trị biểu tượng nào.
Lệ Hầu nhíu mày.
Lão nhân nhìn hắn, sau đó bình thản nói:
- Tài phú của Đại Tần đều ở trong tay đám nhà giàu Quan Trung, cho nên bọn họ sẽ không thể ngã... Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, mặc dù cướp đoạt sạch sẽ tiền tài bọn họ có được hiện tại, nhưng nếu toàn bộ bọn họ đều không nhận tiền tệ hiện tại lưu thông, vậy tiền tệ của vương triều này cũng sẽ mất đi toàn bộ giá trị, chỉ sợ không thể mua được bất cứ thứ gì ở trong chợ.
- Ngươi nói rất có đạo lý, đích xác tồn tại loại khả năng này.
Lệ Hầu cũng bình thản nhìn lão, nói:
- Nhưng mấu chốt chính là, không phải tất cả mọi người đều sẽ có quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, chỉ cần giải quyết xong một ít nhân vật mấu chốt trong đó, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
Lão nhân khẽ nở nụ cười và hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi có bao giờ nghĩ rằng mình muốn tìm ra một số nhân vật chủ chốt thông qua ta, nhưng ta cũng có thể chỉ là con mồi dụ dỗ một nhân vật cấp bậc như ngươi mắc câu không?.