- Quả thật trong thiên hạ có rất nhiều thứ đều là mua bán ở trong mắt những người làm ăn như các ngươi.
Lệ Hầu nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới bản chất của các ngươi và chúng ta khác nhau không?
Lão nhân nói,
- Xin chỉ giáo.
Lệ Hầu nói:
- Bản chất sự khác biệt giữa ta và các ngươi là thân phận và địa vị của ta đến từ quân công, đến từ việc ta trả giá vì vương triều này bao nhiêu, cho nên mặc dù có được lực lượng cường đại như nhau, nhưng lực lượng của ta lại đại biểu cho ý chí của vương triều. Cho dù các ngươi chiến thắng ta, nhưng không được vương triều này cho phép, vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Nghe lời nói tự tin mà ẩn chứa uy hiếp của hắn, lão nhân này nở nụ cười cảm khái, lại hỏi ngược một câu,
- Nếu vương triều này không làm theo quy củ tổ tông, không tha cho chúng ta, vậy chúng ta cần gì phải ở lại vương triều này?
Một trận gió lạnh từ dưới sàn nhà thổi lên, nước trà nóng bỏng đột nhiên không ngừng chấn động dọc theo mép chén, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Thần sắc Lệ Hầu cũng trở nên rét lạnh cực độ, y hiểu rõ nếu đối phương dám nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, chắc hẳn đã có chuẩn bị nào đó, mà không phải lên tiếng đe dọa một cách thuần túy.
- Ngươi có biết chỉ bởi vì một câu nói như vậy của ngươi, toàn bộ Quan Trung sẽ có bao nhiêu người chết không?
Y nhìn lão nhân, lạnh lùng chất vấn:
- Có một số người không phải muốn rời đi là sẽ được như nguyện. Di chuyển cây cổ thụ sang một nơi khác, ngay cả rễ cũng sẽ bị hư thối.
Thần sắc lão nhân vẫn không có biến hóa quá lớn, chỉ giống như nói chuyện phiếm cùng khách nhân như trước,
- Ngươi nói rất có đạo lý, thế nhưng cũng giống vậy, tay duỗi quá dài sẽ dễ dàng bị chặt đứt, khi chốn tu hành ở Trường Lăng đã bắt đầu chịu quản lý và điều khiển, những người làm ăn như chúng ta đã biết đến phiên chúng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu như tranh thủ một chút lợi ích của mình cũng trở thành sinh ý mà nói, vậy Lệ Hầu ngươi chính là thẻ đánh bạc đủ sức nặng.
Lệ Hầu chậm rãi buông chén trà xuống.
Nếu không thể nói chuyện với nhau, vậy không cần phải nhiều lời nữa.
Nhưng y vẫn cảm thấy tò mò đối với có một số việc, lặp lại vấn đề khi mình mới tới một lần nữa:
- Đám nhà giàu Quan Trung cho ngươi chỗ tốt gì, để cho ngươi ngồi trên tài phú khổng lồ, lại cam tâm dừng lại ở loại địa phương này?
- Chuyện cũ đã trôi qua, nhưng rất nhiều hồi ức vẫn còn, phong cảnh đẹp đẽ trên đời rất nhiều, nhưng có thể làm cho người ta nhìn vật nhớ người xưa thì lại rất ít.
Lão nhân nhìn Lệ Hầu, nghiêm túc mà cảm khái nói:
- Khi ta bằng tuổi ngươi, cũng luôn muốn đi xa để nhìn từng chút một, nhưng chờ qua vài năm nữa thì lại thích dừng lại ở những nơi có thể làm cho ngươi nghĩ đến chuyện tốt đẹp. Thứ có thể níu giữ ta dừng lại ở chỗ này, đương nhiên là bởi vì nơi này từng có người khiến ta thực sự thích.
- Trên đời này không có bất kỳ tài phú nào có thể quan trọng hơn so với con người.
Cuối cùng lão nhân này nhìn Lệ Hầu, trịnh trọng cảnh cáo.
Lệ Hầu không nói gì nữa, y đứng lên, đi đến bên cửa sổ của gian nhà sàn này, giống như là chủ nhân nơi này, mở cửa sổ gian nhà sàn ra bên ngoài.
Y càng có thể khẳng định đối phương đã có chuẩn bị, thậm chí giống như Quan Tam công tử này nói, đây chỉ sợ là cố ý để lộ sơ hở, một cái cạm bẫy chuẩn bị cho y mà thôi.
Nhưng y dù sao cũng là tướng lĩnh đã đánh qua vô số chiến dịch, mặc dù đối phương là cường địch không có khả năng dễ dàng lùi bước, mấu chốt nhất chính là ít nhất y cần biết đứng phía sau đối phương rốt cuộc là loại lực lượng gì.
Cho dù lần này bại trận, y cũng phải thấy rõ bộ mặt thật sự của đối phương.
Khi cửa sổ được mở ra, gió thổi tạo thành tiếng kẽo kẹt.
Trong nháy mắt, cỏ dại trên mặt đất trước gian nhà sàn này bắt đầu đung đưa.
Trong rừng núi bất lợi cho quân đội đi lại chung quanh trấn Trọng Vân chợt vang lên vô số tiếng xé gió sắc bén, từng mảng lớn núi rừng bị khí mạnh xé nát, rất nhiều trận chiến đồng thời vang lên.
Sâu trong mắt Lệ Hầu lập tức hiện ra vô số cảm xúc không thể tin được.
Lần này vì muốn bức bách Quan Tam công tử thần bí kia, y đã mang theo tất cả quân đội tinh nhuệ, những quân đội tinh nhuệ này so sánh với lúc đi vây khốn Mân Sơn Kiếm Tông ở Trường Lăng, chỉ vứt bỏ một ít Phù khí cỡ lớn cùng một ít quân nhu không cần thiết.
Nhưng mặc kệ trang bị nhẹ nhàng giản lược như thế nào, quân đội vẫn là quân đội như trước, huống chi quân đội mà y suất lĩnh, vốn chính là loại biên quân rất quen thuộc vùng man hoang này, trang bị lượng lớn Phù khí nhẹ nhàng, tinh xảo mà uy lực cường đại.
Không có bất kỳ một đoàn thể Tu hành giả cỡ nhỏ nào có thể chống lại loại quân đội cấp bậc này, cho dù là Mân Sơn Kiếm Tông ngày xưa, cũng không có khả năng cùng cứng rắn chống lại quân đội mà y cùng với hai gã Vương hầu khác thống lĩnh.
Khi số lượng quân đội tinh nhuệ vượt qua giới hạn nhất định, nếu có thể đối kháng thì cũng chỉ trong tình cảnh có số lượng quân đội tinh nhuệ tương đương, hơn nữa cũng phải có lượng lớn vũ khí tinh nhuệ có thể hỗ trợ.
Hiện tại trên toàn bộ khu vực biên giới hai nước Tần Sở đều không thể tìm ra một đội quân tinh nhuệ có thể chống lại thân quân do y thống lĩnh.
Lực lượng tinh nhuệ của quân Tần đều ở sâu trong cảnh nội nước Sở, mà quân đội tinh nhuệ của vương triều Đại Sở đã sớm tiêu vong đến bảy tám phần, phần còn lại cũng chia nhau rút về quận Keo Đông và Ô Thị.
Song dựa vào quy mô chiến đấu cùng với trình độ kịch liệt trong nháy mắt này, lại rõ ràng cho thấy chính là quân đội tinh nhuệ ngang nhau đang đối kháng!
Là ai có được quân đội tinh nhuệ được trang bị kỹ càng như vậy, thậm chí có thể chống lại thân quân do y chỉ huy! (thân quân: quân đội thân tín)
Mấu chốt nhất chính là bất kể y hay là Trịnh Tụ, lúc trước cũng không hề phát hiện đám nhà giàu Quan Trung có bất kỳ dấu hiệu nào có được loại quân đội như vậy!
- Các ngươi thật sự làm cho ta bất ngờ.
Y nhìn gió mây bốn phía, không có quay đầu lại mà chỉ chậm rãi nói.
- Còn ý nghĩa để tiếp tục sao? Sẽ không có chỗ tốt nào đối với bất kỳ ai.
Lão nhân chân thành cảnh báo.
- Sở Khí, vậy mà phần lớn là người Sở.
Lệ Hầu nhíu mày thật sâu.
Y nhìn chùm sáng hỗn loạn trong núi rừng, cảm nhận được một ít khí tức bên trong, sâu trong đôi mắt xuất hiện sát ý nồng đậm, sau đó y lạnh lùng nói:
- Ý nghĩa hiện tại là, các ngươi có thể giữ ta ở lại chỗ này hay không, cũng giống như ngươi nói lúc trước, chỉ khi giữ được ta ở chỗ này thì mới có đủ lợi thế, nếu không các ngươi vẫn chỉ thất bại thảm hại.
Trong nháy mắt khi y nói xong câu đó, quanh người y dâng lên một cỗ khí tức vô cùng bàng bạc, cỗ khí tức này trực tiếp xé rách gian nhà sàn này thành mảnh nhỏ, vô số mảnh vụn bao bọc y điên cuồng bay múa xoay tròn, tạo thành một cơn lốc xoáy.
Bên trong cơn lốc, nam tử trung niên lúc trước yên lặng đứng ở phía sau lão nhân chậm rãi lui về phía sau.
Nguyên khí trên người hắn trào ra bảo vệ lấy lão nhân.
Ánh mắt Lệ Hầu hơi nheo lại.
Lúc trước y cảm thấy lão nhân cùng nam tử trung niên này đều không phải là Tu hành giả Thất Cảnh, song giờ phút này dưới nguyên khí của y bức bách, người trung niên nam tử nhìn như bình thường này lại lộ ra rất xuất chúng.
Chân nguyên của song phương xung kích lẫn nhau, vậy mà có thể ngang bằng nhau tự mình thu lại, hiển nhiên đối phương cũng đã đi rất xa trên con đường Thất Cảnh.
Nhưng cho đến lúc này, y vẫn không cảm thấy mình sẽ bại.
Trên bầu trời lại vang lên tiếng nổ khổng lồ lần nữa, có hai đoàn nguyên khí như núi nhanh chóng bay tới.
Cường giả Thất Cảnh dưới trước của y cực kỳ đông đảo, mà tồn tại có thể ngăn cản Thất Cảnh rời đi thì cũng chỉ có cường giả Thất Cảnh.
Y không tin đối phương có thể có được nhiều Tông sư Thất Cảnh còn cường đại hơn thuộc hạ dưới trướng mình.