Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 756 - Q8 - Chương 84: Gặp Quỷ

Q8 - Chương 84: Gặp quỷ Q8 - Chương 84: Gặp quỷ

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Lệ Hầu nhìn nam tử trung niên bảo vệ Quan Tam công tử, híp mắt, chậm rãi nói.

Mặc dù tu vi chân nguyên của đối phương đã gần sánh ngang với y, song khi khí tức song phương đang phản kích lẫn nhau, y vẫn có lòng tin tuyệt đối như trước.

Sắc mặt nam tử trung niên hơi trắng bệch.

Y khẽ khom người tỏ vẻ nhượng bộ, đồng thời không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:

- Đối thủ của ngươi không phải là ta.

Tông sư tự có cảm ứng, chỉ từ khí thế của đối phương biến hóa cùng với một ít động tác ứng đối rất nhỏ đã làm cho y hiểu được sứ mệnh mà đối phương gánh vác trong trận chiến đấu này chỉ có một, chính là bảo vệ Quan Tam công tử rời đi.

Một gã Tông sư cường đại như vậy chỉ dùng để bảo hộ Quan Tam công tử rời đi, vậy đối thủ thực sự của mình là ai?

Lệ Hầu không nhìn nam tử trung niên này nữa, y hít sâu một hơi, xoay người.

Hai đạo nguyên khí cường đại thuộc về cường giả dưới trướng y đã tiến vào khu vực trấn này, giống như cự mãng qua đường, tất cả phòng ốc ngăn cản đường đi của hai gã Tông sư ở trấn Trọng Vân đều bị chấn thành mảnh nhỏ. (cự mãng: trăn khổng lồ)

Nhưng vào lúc này, y nghe được một chút tiếng đàn.

Tiếng đàn này thanh tịnh dễ nghe, như nước chảy trên núi cao xa xa, nhẹ nhàng mịt mờ truyền đến.

Sog khi tiếng đàn này truyền đến, thiên địa nguyên khí trên không trấn Trọng Vân chợt nổi lên biến hóa, có vô số nguyên khí bắt đầu kịch liệt quấn quýt, hình thành mấy cỗ quang hoa như bột gạo, rơi về phía một gã Tông sư dưới trướng y. (quang hoa: hiệu ứng ánh sáng bong bóng)

- Đồng Cầm!

Lệ Hầu đột nhiên biến sắc, giận dữ quát lớn:

- Các ngươi vậy mà cấu kết với người Sở!

Cỗ lực lượng nương theo tiếng đàn mà đến này cực kỳ cường đại, hơn nữa phần lớn lực lượng trong đó đến từ bản thân Phù khí, đến từ bộ "Đồng Cầm" đang phát ra tiếng đàn kia, chủ nhân của "Đồng Cầm" là một Tông sư ở Đồng Sơn trong cảnh nội nước Sở.

Tông sư này là người Sở chân chính, trung thành với vương triều Đại Sở.

Đây chính là nguyên nhân khiến y nổi giận lúc này.

Mặc kệ đám nhà giàu Quan Trung dùng thủ đoạn gì để đối phó y, y cũng sẽ không để ý, song cấu kết với các triều bên ngoài, đây lại là chuyện khiến y không thể dễ dàng tha thứ.

Không ai trả lời y.

Nam tử trung niên che chở Quan Tam công tử rất kiên quyết lùi về sau, hơn nữa thủ đoạn của hắn cũng rất độc đáo, thân ảnh của hắn và Quan Tam công tử nhanh chóng phai nhạt trong một mảnh sương mù màu xám tro, mảnh sương mù màu xám kia rất giống thủ đoạn của người tu hành công pháp âm thần quỷ vật nước Tề, song hết lần này tới lần khác lại tràn ngập kiếm khí, chỉ như một loại kiếm quyết nào đó.

Có một cái bóng người mới xuất hiện giống như tấm thuẫn chắn trước mảnh sương mù màu xám kia, hấp dẫn tất cả lực chú ý của y, bao gồm cả sự tức giận cùng sát ý của y lúc này.

Đây cũng là một gã nam tử trung niên, thoạt nhìn càng bình thường hơn so với người nam tử trung niên lúc trước, hơn nữa quần áo mặc trên người làm cho hắn thoạt nhìn giống như là một người hầu.

Chẳng qua người này ở trước tức giận cùng sát ý của y lại bình tĩnh như bàn thạch, khí tức trên người không có chút dao động nào.

Chỉ riêng điểm này đã cho thấy, tên Tông sư này còn mạnh hơn rất nhiều so với tên Tông sư che chở Quan Tam công tử lui đi trước đó.

Tông sư tự có cảm ứng, trong lúc khí tức kích động, Lệ Hầu cũng đã cảm ứng được kiếm ý bản mệnh cường đại trong cơ thể đối phương, vì thế y nhìn tên Tông sư này, thanh âm nghiêm túc nói:

- Ngươi là người Tần?

- Ta là người Tần.

Tất cả lời nói và hành động của tên Tông sư này vẫn giống như người hầu, song lại lạnh lùng bình thản dưới khí thế và sát ý của Lệ Hầu bức bách, không hạ thấp chút nào, gã gật đầu làm lễ với Lệ Hầu, cũng không hề dây dưa thêm nữa,

- Tại hạ Ngô Quảng, xin chỉ giáo.

- Chỉ cái gì mà chỉ, giáo cái gì mà giáo, đã là người Tần, lại cấu kết một chỗ cùng người Sở, chính là nên giết.

Lệ Hầu lạnh lùng cười lạnh một tiếng.

Trong nháy mắt y mở miệng nói ra chữ đầu tiên, sát ý của y đã thỏa thích phun trào ra ngoài.

Hai cỗ khí tức đáng sợ đồng thời bắn ra ở trước người y.

Một cỗ khí tức đến từ chỗ sâu trong khí hải của y, mang theo khí tức bản mệnh mãnh liệt, hiển nhiên chính là vật bản mệnh của y, mà một cỗ khí tức khác đến từ bên ngoài cơ thể y, chắc hẳn là Phù khí nào đó được kích phát ra, nhưng cỗ khí tức này lại cường đại đến mức hoàn toàn không thua gì khí tức bản mệnh trong cơ thể y.

Hai cỗ khí tức cường đại này trong nháy mắt xuất hiện trước người y, lại giao hòa cùng một chỗ một cách cực kỳ quỷ dị.

Nguyên khí huyền ảo đến từ bên ngoài đan xen cùng nguyên khí bản mệnh trong cơ thể y phun ra tạo thành chùm sáng chói mắt, những chùm sáng này trực tiếp ngưng tụ thành hai cái cánh sắt thật lớn ở trước người y.

Hai cái cánh sắt này khi mở ra hoàn toàn giống như là chân nguyên của yêu thú cường đại nào đó xuyên suốt ra cánh, song lại cường đại hơn so với cánh của bất kỳ loại yêu thú nào trên thế gian này.

Theo mũi nhọn của hai cánh này, xuất hiện một loạt tiếng nổ tung, trong không khí có Tinh văn như mạng nhện lan tràn ra bên ngoài. (Tinh văn: hoa văn cực nhỏ)

Ngô Quảng ngẩng đầu, bất kể động tác ngẩng đầu hay là động tác vung kiếm về phía trước sau đó thoạt nhìn đều giống như cực kỳ thong thả, thế nhưng cằm và tay phải vận động trong không khí đều mang theo một chuỗi quỹ tích.

Giống như cố ý đáp lại kiếm ý của Lệ Hầu lúc này, trong tay Ngô Quảng xuất hiện một luồng ánh vàng thật lớn, luồng ánh vàng này mang theo hào quang nguyên khí lóng lánh, giống như là một mảnh cánh màu vàng che lấp thiên địa.

- Hồng Hộc kiếm!

Lệ Hầu hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Không phải vì sợ hãi, mà là vì sự tức giận gia tăng.

Y lưu lại một gia tướng trấn thủ ở Trường Lăng, thế nhưng mấy tháng trước, tên gia tướng kia lại chết trong tay một gã Kiếm sư thần bí, Kiếm sư kia chính là truyền nhân của Hồng Hộc kiếm. (gia tướng: tướng thân cận)

Một tiếng bịch trầm đục.

Thiên địa dường như chấn động lên.

Một luồng hào quang từ thân thể Lệ Hầu và Ngô Khải khuếch tán ra bên ngoài, hào quang xuyên qua, khắp nơi đều là tiếng nổ tung khủng bố, núi đá dù cực kỳ cứng rắn đều bị nổ tung thành bột.

Song thân thể Lệ Hầu cùng Ngô Quảng trong nháy mắt này lại sừng sững bất động, thân thể song phương khóa chặt lẫn nhau dưới nguyên khí chèn ép.

Kiếm khí trong tay hai người lúc này lộ ra hình dáng thật.

Vật bản mệnh mà Lệ Hầu nắm trong tay là một thanh trường thương bằng sắt màu xám, còn thứ từ tay trái bay ra lại là một thanh đoản kiếm màu xám rỉ sét, từ hoa văn và khí tức gần như giống hệt nhau ở thân thương cùng trên thân kiếm cho thấy, hai thứ này có lẽ được chế thành từ cùng một loại chất liệu, do cùng một thợ thủ công chế tạo ra.

Thanh đoản kiếm này cùng trường thương trong tay y khảm cùng một chỗ ở đầu thương, tạo thành một thanh Thương nhận cổ quái.

Thanh Thương nhận này hiện tại khóa chặt Hồng Hộc kiếm toàn thân ố vàng trong tay Ngô Quảng, hai cỗ lực lượng đáng sợ cọ xát giữa lưỡi đao, bắn ra ngoài từng đạo từng đạo ánh sáng lấp lóe giống như ánh sét.

Trong nháy mắt giao thủ, bằng vào lực lượng kiếm khí trong tay của bản thân, Lệ Hầu rõ ràng chiếm cứ một chút thượng phong, y từ trên cao đè thân thể Ngô Quảng xuống, mặt đất dưới chân Ngô Khải không có lõm xuống, nhưng từng tầng từng tầng lại nổ tung, không ngừng có bụi bặm bắn ra ngoài.

Lệ Hầu chỉ duy trì tư thế như vậy.

Trên đỉnh đầu phía sau y, bụi mù tỏ khắp bị cứng rắn mở ra một vết rách, một gã tướng lĩnh mặc áo giáp màu xám giống như thiên thạch ầm ầm rơi xuống.

Đây là Phó tướng của y, đồng thời cũng là Tu hành giả mạnh nhất dưới trướng y lúc này - Hạ Liệt.

Sau khi tên chủ nhân Đồng Cầm kia xuất hiện, hai gã Tông sư dưới trướng y cũng trong nháy mắt làm ra lựa chọn, Trần Ngư Huyền có chiến lực hơi kém hơn Hạ Liệt đi cản chủ nhân Đồng Cầm lại, mà Hạ Liệt thì nhanh chóng chạy tới nơi này.

Lệ Hầu chưa từng nghĩ tới đây là một trận quyết đấu công bằng, khi y phát hiện có người lợi dụng Quan Tam công tử thiết lập một cái bẫy, muốn biến mình thành quân cờ để đàm phán với Trịnh Tụ, trận chiến đấu này đối với y mà nói chính là một cuộc chiến tranh, nhất là sau khi Tông sư nước Sở xuất hiện, thứ y nghĩ đến chính là cố hết sức giết chết mỗi một đối thủ xuất hiện ở nơi này.

Hạ Liệt là Tu hành giả đã đi theo bên người Lệ Hầu từ khi cảnh giới chỉ có Tứ Cảnh, cho nên khả năng phối hợp giữa hai người cực kỳ ăn ý, nhưng người bên ngoài gần như không ai biết hắn cùng Lệ Hầu có thủ đoạn một người khóa chặt, một người đánh giết.

Bởi vì tất cả địch nhân đối mặt với hai người bọn họ liên thủ lúc trước đều đã bị bọn họ giết chết.

Hai người bằng vào thủ đoạn như vậy, không chỉ một lần giết chết Tu hành giả mạnh hơn bọn họ trên chiến trường.

Ngô Quảng hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có chiến lực tương đương với Lệ Hầu.

Cho nên khi Hạ Liệt đánh về phía Ngô Khải, trong mắt hắn, gã đã là một người chết.

Song cũng trong nháy mắt này, hắn nhìn thấy một cái bóng hình trẻ tuổi xuất hiện bên trái Ngô Khải.

Đồng tử hắn kịch liệt co rút lại, biểu tình nhất thời là một bộ như gặp phải quỷ.

Bình Luận (0)
Comment