Thuần túy chỉ lực lượng mà nói, cho dù là Tu hành giả Bát Cảnh chợt xuất hiện, vậy Tông sư như Hạ Liệt cũng sẽ không khiếp sợ như thế, bởi vì Tông sư Thất cảnh như hắn, cho dù đối mặt với tồn tại như Bát Cảnh, tuy hoàn toàn không có khả năng chiến thắng, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội thoát đi.
Hơn nữa Hạ Liệt là Tu hành giả trong quân, Tu hành giả như hắn đã trải qua vô số lần chiến đấu tàn khốc, càng không có khả năng kinh hãi thất thần bởi vì thực lực cường đại của đối thủ.
Điều làm cho hắn giờ phút này có một bộ biểu tình như gặp quỷ chính là, người trẻ tuổi mà hắn nhìn thấy đích thật là người đã sớm chết trong suy nghĩ của hắn, hơn nữa hắn cực kỳ quen thuộc người này, thậm chí từ ý nào đó mà nói, đã từng là người thân của hắn.
Kiếm thế của hắn hơi bị ngăn trở.
Hắn ra tay chậm, nhưng Tu hành giả trẻ tuổi mới xuất hiện kia ra tay lại không hề chậm.
Chỉ trong nháy mắt này, Tu hành giả trẻ tuổi làm cho hắn cảm thấy như gặp quỷ kia lại làm cho hắn càng thêm rung động.
Trong tay Tu hành giả trẻ tuổi có kiếm quang chợt lóe.
Kiếm quang rơi vào giữa Thương nhận trong tay Lệ Hầu.
Lúc này Lệ Hầu đang giằng co cùng Ngô Khải, khí cơ thân thể hai người nối liền thành một thể, mặc dù nhìn như nguy nga bất động, nhưng thực ra nguyên khí giữa hai người đang không ngừng trùng kích, lực lượng xuyên qua binh khí trong tay hai người chỉ sợ còn cường đại hơn so với một mình xuất kiếm lúc bình thường, song kiếm quang trong tay Tu hành giả trẻ tuổi này rơi xuống lại là một tiếng giòn vang, lực giữ lẫn nhau giữa Lệ Hầu cùng Ngô Khải lập tức bị cắt đứt, thân thể hai người đều vang lên một tiếng trầm đục, như cột trụ nặng nề nện xuống đất một cái, sau đó thân thể cả hai bắn về phía sau.
Trong nháy mắt thân thể hai người rời khỏi mặt đất, mặt đất dưới thân hai người mới sinh ra loại biến hình kỳ dị, vô số vết nứt kéo dài vào sâu trong lòng đất, nhưng vẫn không có bất kỳ khối bùn cùng đá vụn nào văng tung tóe.
Mỗi một đạo nguyên khí dưới chân hai người dường như biến thành kiếm ý sắc bén đến cực điểm, chẳng qua ngưng tụ không ngừng đâm xuống, nhưng vẫn chưa nổ tung.
Lệ Hầu nhìn Tu hành giả trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, thần sắc trên mặt y càng thêm đặc sắc, phức tạp không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung.
Bởi vì Tu hành giả trẻ tuổi này là con trai của y - Lệ Tây Tinh.
Hạ Liệt dừng tay lại.
Lúc này kỳ thật là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay, nhưng hắn nhìn thấy lưng Lệ Hầu bay ngược mà đến đang kịch liệt chấn động, đó là một loại chấn động từ sâu trong khí hải trào ra, chỉ có tâm thần chấn động đến cực hạn thì mới có thể làm cho Tu hành giả như Lệ Hầu có loại cảm giác muốn bạo thể mà chết.
Hắn phải đảm bảo Lệ Hầu sẽ không xuất hiện vấn đề trí mạng, hơn nữa Lệ Tây Tinh chợt xuất hiện làm cho hắn có chút không phân biệt được địch ta.
Một tay hắn cầm kiếm bản mệnh màu đen, duy trì cảnh giác, mà tay trái lại ấn lên lưng Lệ Hầu.
Một cỗ nguyên khí cực kỳ nhu hòa bao lấy thân thể Lệ Hầu, làm cho hai chân y từ từ rơi xuống mặt đất.
Loại lực lượng hỗn loạn trùng kích bị cỗ nguyên khí này của hắn dẫn xuống mặt đất phía dưới, lần này lại khiến cho đất đá trên mặt đất liên tục nổ tung.
Sắc mặt Lệ Hầu nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng y nhìn Lệ Tây Tinh đứng trước người Ngô Quảng cách đó không xa, ánh mắt lại giống như cách một đời.
- Ta tưởng ngươi đã chết.
- Ngươi có thể coi như ta đã chết.
Lệ Tây Tinh nhìn y, ánh mắt lại giống như nhìn một người qua đường bình thường, hoặc có thể nói là tướng lĩnh bình thường đã gặp qua mấy lần trong quân doanh ngày xưa.
Không biết vì cái gì khi nghe hai người này đối thoại, ngay cả Hạ Liệt cũng có loại cảm giác đau lòng.
Trái tim Lệ Hầu không đau, nhưng không hiểu sao lại có chút lạnh.
Y nhíu mày.
Trong tầm nhìn của y, đứa con trai trước kia y vô cùng quen thuộc cũng đang nhanh chóng trở nên xa lạ, trở thành người mà y dường như có chút không quen biết.
Y nhìn Lệ Tây Tinh, từ từ nói:
- Nếu ngươi sớm cho ta biết mình vẫn còn sống, ta sẽ có được rất nhiều sự lựa chọn khác nhau.
Lệ Tây Tinh nhìn đôi mắt như sao lạnh của y, khuôn mặt trở nên càng thêm kiên nghị, nghiêm túc hỏi ngược lại:
- Giữ lại mạng của ta, sau đó thì sao?
- Làm cho ngươi trở nên cường đại hơn.
Lệ Hầu hít sâu một hơi, nói:
- Ngươi đã trở nên rất cường đại.
- Ta trở nên rất cường đại, thật sự không phải bởi vì ngươi.
Lệ Tây Tinh lắc đầu,
- Nhưng chân thật nhất chính là bởi vì ngươi thỏa hiệp, rất nhiều lần ta đã tiếp cận tử vong.
Lệ Hầu phẫn nộ lên, y nhìn Lệ Tây Tinh, thanh âm hơi lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào chính ngươi là có thể sống ở biên cảnh Ô Thị đến bây giờ?
- Ta biết ngươi phái rất nhiều kẻ dưới tay âm thầm bảo vệ ta, nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi vẫn nghĩ ta đã chết.
Lệ Tây Tinh nhìn thẳng vào y, im lặng nói:
- Ta tưởng ngươi sẽ có sự khác biệt sau khi biết ta chết, nhưng kết quả thì sao? Ngươi vẫn không ngừng tiếp nhận lợi ích, không ngừng thỏa hiệp.
Lệ Hầu trầm mặc thật lâu.
Sau đó y chậm rãi nâng tay trái lên, tay trái y nắm thanh đoản kiếm kỳ lạ kia, trên đoản kiếm có rất nhiều đồ án giống như hoa mặt trời.
- Thanh kiếm này là của Hòe Tam thúc ngươi, nhưng hắn chết vì thay ta đỡ một kiếm.
Sau đó y lại quay đầu đi, liếc mắt nhìn Hạ Liệt sau người mình một cái,
- Hạ Liệt thúc của ngươi cũng đỡ giúp ta hai kiếm, nhưng vận khí của hắn tốt hơn nên có thể sống sót. Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, tất cả công danh cùng vinh quang là của ta được dựng nên từ rất nhiều hài cốt chất đống, trong hài cốt của những người này lại không chỉ có địch nhân. Ta không chỉ vì một mình bản thân ngươi mà phản bội lại toàn bộ bọn họ.
- Ngươi có lý do của riêng mình.
Lệ Tây Tinh khẽ cúi đầu, chậm rãi nói:
- Nhưng mấy năm nay ta chỉ sống dựa vào việc hành động theo suy nghĩ của ngươi, sự thỏa hiệp của ngươi khiến cho ta không khác gì những kẻ bị ruồng bỏ bị đẩy tới ngoại triều. Ngươi không thể nợ thuộc hạ của mình, vậy ngươi nợ ta thì tính thế nào? Bây giờ ta còn sống, ngươi sẽ thay đổi điều gì vì ta? (ngoại triều: triều đại khác)
Những lời này của Lệ Tây Tinh lại khiến Lệ Hầu trầm mặc thật lâu.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Liệt đã phát ra mấy đạo quân lệnh, quân đội trong núi rừng bốn phía nhanh chóng lui về phía sau, giết chóc dần dần ngừng lại.
- Hiện tại vấn đề lớn nhất ở đây không chỉ là vấn đề cha con.
Lệ Hầu rốt cục lên tiếng, nói tiếp:
- Mà là quan hệ giữa Tần và Sở.
- Không phải quan hệ giữa Tần và Sở.
Lệ Tây Tinh cực kỳ dứt khoát lắc đầu, nói:
- Hiện tại đã không còn gì, chỉ có vấn đề giữa người Tần và người Tần, chỉ là quan hệ giữa Nguyên Vũ, Trịnh Tụ và Ba Sơn Kiếm Tràng.
Lời nói trực tiếp như vậy khiến hô hấp của Hạ Liệt đột nhiên dừng lại, sắc mặt trắng bệch, đồng tử Lệ Hầu cũng kịch liệt co rút lại lần nữa.
- Đạo kiếm này của ngươi đến từ Đông Hồ, đã trải qua Thiên hỏa rèn luyện, tiếp nhận nguyên khí bản mệnh của tăng nhân khổ hành gia trì.
Lệ Hầu không đáp lại lời nói của Lệ Tây Tinh, ánh mắt của y lại rơi vào Tinh kiếm màu vàng trong tay Lệ Tây Tinh, hỏi:
- Cho nên ngày đó Đông Hồ chấn động, có người phá Thất Cảnh ở trên núi mà tăng nhân khổ hành tụ tập, người nọ chính là ngươi?
Lệ Tây Tinh khẽ gật đầu, xem như là chấp nhận.
Lệ Hầu ngẩng đầu, nhìn ngọn núi xa phía sau đỉnh đầu gã, thần sắc hoàn toàn khôi phục bình thản, thản nhiên nói:
- Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể đi tới bước nào.
Đuôi lông mày Lệ Tây Tinh nhướng lên, gã nhìn cha mình bình tĩnh mà cường đại trước mặt, chậm rãi nâng kiếm trong tay lên, hoành kiếm ở ngang ngực.