Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 758 - Q8 - Chương 86: Hai Luồng Ánh Đỏ

Q8 - Chương 86: Hai luồng ánh đỏ Q8 - Chương 86: Hai luồng ánh đỏ

Ngoại trừ quan hệ cha con, cùng nhau tiến lên trên con đường tu hành, Lệ Tây Tinh so với Lệ Hầu mà nói, hiển nhiên vẫn chỉ là một tên hậu bối.

Song nhìn Lệ Tây Tinh giơ kiếm ngang ngực, Lệ Hầu cũng không có bất kỳ nhường nhịn nào.

Y thậm chí ngay cả ra tay cũng cướp tiên cơ.

Một cỗ khí tức bản mệnh kỳ lạ chấn động trên trường thương trong tay y.

Nguyên khí màu xám bạc không ngừng chấn động chung quanh thân thương, ngưng tụ, biến hóa, giống như là từng đóa hoa thiếc được đúc ra ở trong không khí.

Nhưng thanh trường thương trong tay y giống như nước chè bị đốt khô, hòa tan trong tay y, biến thành dòng nước chảy kỳ dị, bao trùm thân thể y.

Nước chảy trong nháy mắt ngưng đọng, hiện ra ánh kim loại khiến tim người ta đập thình thịch.

Trên người y xuất hiện một bộ giáp sắt màu xám đen.

Áo giáp rõ ràng rất mỏng, nhưng Phù văn bên ngoài áo giáp lại dày đặc như hoa nở, Phù văn không ngừng lạch cạch rung động, bất kể là nguyên khí từ trong cơ thể y phiếm ra, hay là thiên địa nguyên khí từ bốn phía thiên địa hội tụ mà đến, toàn bộ đều không ngừng co rút lại ở giữa những Phù văn này, biến thành từng luồng khí lưu màu vàng bơi lội ở bên trong. Khí tức khí lưu màu vàng này làm cho người ta có một loại cảm giác trầm trọng cứng rắn không thể phá vỡ, tựa như một ngọn núi vô cùng nặng nề. (khí lưu: luồng không khí lưu động)

Thương biến thành giáp, đoản kiếm vẫn còn trong tay.

Lệ Hầu nắm thanh đoản kiếm này, nó giống như được nối liền với trên một ngọn núi lớn.

Người đời đa phần đều biết tu vi và chiến lực của Lệ Hầu thuộc hạng trung thượng trong đám vương hầu Đại Tần, nhưng không ai biết, thứ mà y cường đại nhất cũng không phải là tiến công, mà là thế thủ. (trung thượng: từ khoảng giữa đến cao nhất)

Một chủ soái thống lĩnh đại quân chỉ khi bảo đảm mình không chết, không ngã xuống, lúc đó quân đội của hắn mới không như rắn mất đầu.

Vật bản mệnh này của y nếu hình thương chính là Phá Quân thương, nếu hình giáp thì chính là Trấn Quân giáp.

Dưới sự biến hóa thấm nhuần nguyên khí bản mệnh nhiều năm, bộ áo giáp này chỉ sợ đã biến thành áo giáp mạnh nhất thiên hạ.

Không ai biết rõ con mình hơn người cha, mà cũng chỉ con mới có thể hiểu rõ cha mình.

Lệ Tây Tinh từ nhỏ đã bị trục xuất khỏi Trường Lăng, một đoạn thời gian rất dài đi theo Lệ Hầu chinh chiến ở biên quân, gã đương nhiên hiểu rất rõ vật bản mệnh này của cha mình cường đại.

Song lúc này gã cũng rất rõ ràng đối phương muốn xác minh điều gì.

Cho nên gã không chút do dự, giơ Tinh kiếm trong tay đập xuống Lệ Hầu.

Một kiếm này của gã không có bất kỳ kỹ xảo nào, thậm chí có vẻ thô bỉ cùng dã man, giống như vật gã nắm lại không phải là kiếm, mà giống như một thanh chùy lớn.

Thứ cản ở phía trước Tinh kiếm của gã chính là một thanh đoản kiếm trong tay Lệ Hầu.

Hai kiếm chạm nhau, thanh âm vang lên cũng không phải là tiếng chấn minh thanh thúy khi lưỡi kiếm bằng kim loại va chạm, mà một tiếng nổ lớn trong nháy mắt vang vọng, một đoàn ánh lửa nổ tung giữa hai kiếm, Phù văn trong áo giáp trên người Lệ Hầu có vô số nguyên khí màu vàng bắn ra ngoài, giống như vô số con cự mãng màu vàng đang điên cuồng cắn nuốt.

Lệ Hầu vẫn đứng thẳng tại chỗ như trước, dưới chân đều là lớp đất mịn, nhưng lại không ngừng bốc lên như cháo sôi.

Thân ảnh Lệ Tây Tinh bay ra sau.

Ánh mắt Lệ Hầu càng thêm yên tĩnh, nhưng nhìn bóng dáng Lệ Tây Tinh bị đánh bay, vẻ khiếp sợ sâu trong mắt y lại đậm thêm mấy phần.

Lệ Tây Tinh vẫn nắm chặt lấy một thanh Tinh kiếm của gã.

Dưới sự trùng kích mãnh liệt như vậy, cho dù y cũng chỉ có thể dựa vào áo giáp bản mệnh hấp thu mà bảo đảm xương cốt thân thể không bị chấn thành nát bấy, thế nhưng thân thể Lệ Tây Tinh trong cảm giác của y quả thực có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, thậm chí không xuất hiện bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào.

Theo như y biết, phóng mắt nhìn toàn bộ thế giới tăng nhân khổ tu của Đông Hồ, cũng chỉ có một lão tăng đã từng đến Trường Lăng, lại từng giết vào Hoàng cung Đông Hồ mới có được bí thuật rèn luyện thân thể cường đại như vậy.

Vì vậy kết quả rất rõ ràng.

Trong tòa Thánh sơn ngày đó tăng nhân khổ tu Đông Hồ tập trung, Lệ Tây Tinh phá cảnh cũng không phải chỉ trải qua Thiên hỏa rèn luyện, cũng không phải chỉ tiếp nhận nguyên khí của rất nhiều tăng nhân khổ tu tẩy lễ, gã thậm chí đã chiếm được y bát của lão tăng kia, chiếm được gia trì mà người ngoài khó có thể tưởng tượng.

Lệ Hầu biết trước khi giết chết Hoàng đế Đông Hồ, lão tăng kia cũng đã là lãnh tụ của tu sĩ khổ tu Đông Hồ.

Cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói, Lệ Tây Tinh sau đêm phá cảnh kia, kì thực đã trở thành một đời lãnh tụ mới của tu sĩ khổ tu Đông Hồ.

Lệ Hầu lẳng lặng nghĩ như vậy, khí tức trên người y đã lại biến hóa.

Ánh mắt của y từ bình tĩnh trở nên sắc bén, sau đó lại biến thành hờ hững.

Hờ hững là không thèm để ý, thậm chí không hề quan tâm đến bản thân, đây chính là một loại cảm xúc đáng sợ.

- Thần Uy!

Y há miệng, hờ hững phun ra hai chữ.

Theo thanh tuyến chấn động, trước người y lập tức tuôn ra mấy trăm đường khí màu trắng mà mắt thường có thể thấy được.

Những thứ này đều là thông đạo thiên địa nguyên khí lưu thông.

Âm xuất pháp tùy, chuyện này ở thế giới của người tu hành gọi là bí pháp chân ngôn.

'Pháp tùy' là thiên địa tự có cảm ứng.

Đường khí màu trắng trong nháy mắt biến mất trước người y, song bốn phía thiên địa lại có vô số thiên địa nguyên khí, giống như là nước sông vỡ đê chảy ngược lại theo những thông đạo này.

Đoản kiếm trong tay y đâm về phía Lệ Tây Tinh ở trước mặt.

Những thiên địa nguyên khí này liền hội tụ ở mũi kiếm của y, sau đó dọc theo kiếm ý của y, nổ tung ra phía trước mặt.

Một luồng ánh đỏ đáng sợ kéo dài trong không khí theo mũi kiếm của y.

Luồng ánh đỏ đáng sợ này còn khổng lồ hơn gấp mấy lần so với thân thể y cùng Lệ Tây Tinh, hào quang chói mắt trực tiếp bao phủ thân thể hai người.

Trong luồng ánh đỏ này, giống như có vô số Thần linh bị xé nát đang gào thét, còn có càng nhiều Thần linh đang giãy dụa, song lại không cách nào tránh thoát.

Một kiếm này chính là Thần Uy.

Lệ Hầu có rất nhiều bí thuật, nhưng một kiếm này lại là một chiêu bí kiếm mạnh nhất của y.

Trong hào quang chói mắt, khuôn mặt Hạ Liệt vô cùng ảm đạm.

Hắn nhìn Lệ Tây Tinh lớn lên, thực sự bản thân mình không có gì khác với thúc thúc ruột của gã, cho nên hắn khó có thể hiểu được vì sao Lệ Hầu lại dùng ra một kiếm như vậy. Cho dù được thấy thủ đoạn của Lệ Tây Tinh trước đó, hắn cũng không hề tin tưởng gã sẽ tiếp được một kiếm này. (thúc thúc: chú)

Vào đúng giờ khắc này, hắn hoảng hốt khi nghe được trong không khí vang lên một thanh âm giống như trước đó.

- Thần Uy!

Hai chân Lệ Tây Tinh vẫn còn ma sát trên mặt đất, gã chưa kịp đứng vững, thân thể đã trượt ngược về phía sau.

Tuy nhiên cơ thể của gã vẫn duy trì tư thế xuất kiếm hoàn hảo.

Đối mặt với luồng ánh đỏ mang tính hủy diệt này, gã không có bất kỳ do dự nào, cũng lập tức thi triển ra một kiếm.

Tay của gã vô cùng ổn định.

Hào quang mang tính hủy diệt lao ra từ mũi kiếm của gã, lấy nhận biết của Tu hành giả Thất Cảnh nhưng không thể đuổi kịp tốc độ, đụng phải luồng ánh đỏ đang đến trước mặt.

Hai luồng ánh đỏ trùng kích cùng một chỗ, như quang tương thực chất không ngừng vẩy ra bốn phía. (quang tương: ánh sáng bị cô đặc lại)

Mỗi một đường lưu quang đều dẫn tới nổ tung kinh người, rất nhiều kiến trúc cổ xưa đã đứng sừng sững ở trấn Trọng Vân từ trăm năm trước, chỉ bị một giọt quang tương nhìn như nhỏ bé chạm vào, đã hóa thành từng mảnh vỡ vụn ở trong tiếng nổ ầm ầm.

Khi hai luồng ánh đỏ còn đang còn trùng kích thì Lệ Hầu đã thu kiếm.

Lực lượng của một kiếm này chỉ thuần túy nổ tung thiên địa nguyên khí về phía trước, sau khi kiếm ý đâm ra đã không còn quan hệ gì với y nữa.

Y nhìn những hào quang mỹ lệ mà nguy hiểm này tán xạ, sâu trong đôi mắt là cảm khái cùng sầu não vô hạn.

Loại xung đột khủng bố này chỉ kéo dài trong một hơi thở ngắn ngủi.

Khi y ngẩng đầu lần nữa, thân ảnh Lệ Tây Tinh đã xuất hiện trong bụi mù phía trước y.

Y nhíu mày.

Áo giáp trên người như nước chảy xuống, sau đó hội tụ trong tay y, một lần nữa biến thành hình chiếc thương.

Chỉ là y lại không tiếp tục ra tay.

- Cho ngươi.

Sau đó tay y khẽ nhúc nhích, thanh thương này liền bay lên từ trong tay y, rơi xuống trước người Lệ Tây Tinh.

Bình Luận (0)
Comment