Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 759 - Q8 - Chương 87: Phá Nhà

Q8 - Chương 87: Phá nhà Q8 - Chương 87: Phá nhà

(Phá gia ở đây tương đương phá gia chi tử: đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; hoặc dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang tàn)

Lệ Tây Tinh ngẩn người.

Dù cho nguyên khí bản mệnh của thanh thương này kích thích đến mức trên thân thể gã đứng thẳng lên, nhưng gã vẫn không thể hiểu được cha mình rốt cuộc có dụng ý gì.

Lệ khí trên mặt Lệ Hầu đã tiêu tan hết, chỉ có vẻ cô đơn nhàn nhạt.

Y nhìn Lệ Tây Tinh có chút sững sờ, nói:

- Nếu tâm ý của ngươi đã quyết, lại có thể tiếp được một kích Thần Uy này của ta, vậy ta sẽ theo tâm ý của ngươi, thứ này lưu lại trên tay ta cũng không có tác dụng gì, bây giờ truyền cho ngươi.

Lệ Tây Tinh nhìn y, không hề tiếp lời, cũng không nhận thương, gã muốn nghe lời nói tiếp theo của Lệ Hầu.

- Ngươi thẳng thắn nói cùng mình về cùng phe với Ba Sơn Kiếm Tràng, hiển nhiên là bởi vì liên quan đến chuyện người nọ sống lại, từng có giao tình quá mạng với tên thiếu niên quán rượu kia. Nhưng chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, hơn mười năm trước ta đã đứng về phía Nguyên Vũ, không ít huynh đệ của ta đã chết đi khi chiến đấu với Ba Sơn Kiếm Tràng. (giao tình quá mạng: tình cảm lớn hơn cả mạng sống)

Lệ Hầu nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói:

- Nếu để cho ta và Ba Sơn Kiếm Tràng quy về một chỗ, làm sao có thể xứng đáng với tình nghĩa của bọn họ, từ hôm nay trở đi, điều ta có thể làm chính là không giúp một bên nào cả.

Nghe đến đó, Hạ Liệt phía sau y cách đó không xa sớm đã không khống chế được tâm tình dao động, ngay cả hai tay cũng run rẩy.

Thế nhưng khuôn mặt của y càng trở nên yên lặng, không ngừng chút nào nói:

- Từ hôm nay trở đi, ta từ bỏ Hầu vị, trở thành một người nhàn rỗi.

Môi Lệ Tây Tinh cũng khẽ run rẩy.

Đây không phải là kết quả tốt nhất mà gã muốn, cũng không phải là một trong những kết quả mà gã nghĩ đến, nhưng đó thực sự là kết quả mà gã có thể hiểu và chấp nhận.

- Được.

Gã dùng sức cắn răng, trả lời một chữ cực kỳ đơn giản.

- Trục xuất ngươi ra khỏi Trường Lăng cũng không hoàn toàn là bởi vì thỏa hiệp, mà dù sao ta ở biên quân, ngươi có ta chăm sóc ngược lại an toàn một chút, hơn nữa sói nuôi ra trong ổ sói, ít nhất lợi hại hơn một chút so với chó nuôi ra trong tổ ấm trạch viện Trường Lăng.

Ánh mắt Lệ Hầu đột nhiên ấm áp một chút,

- Nói như vậy, ngươi cũng có thể hiểu vì sao cuối cùng ta phải dùng ra một kiếm Thần Uy.

Lệ Tây Tinh mím chặt môi, không nói gì.

Lệ Hầu cũng không nói chuyện với gã nữa, mà xoay người lại, nghiêm túc khom người hành lễ với Hạ Liệt vốn tâm tình vẫn dao động không thôi, nói:

- Ta không phải Thánh nhân, làm việc không cách nào chu toàn, tự hỏi trước sau thì cũng chỉ có như vậy.

Hạ Liệt muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại nói không nên lời, khí huyết hắn dâng trào, ngay cả mặt cũng trở nên đỏ ngầu.

Sau vài hơi thở, hắn mới thở dài một tiếng, khom người đáp lễ, nói:

- Liều mạng nửa đời người, buông xuống như thế, tiêu sái như vậy, cũng không có mấy người sánh kịp.

Hắn và Lệ Hầu vào sinh ra tử, cực kỳ quen thuộc tính tình y, biết nếu y đã quyết định thì chắc chắn không thể thay đổi.

Tuy rằng hiểu được Lệ Hầu nhẹ nhàng vứt bỏ Hầu vị như vậy, sau này hắn và mấy tướng khác sẽ có không biết bao nhiêu chuyện thu thập tàn cục phải làm, nhưng cuối cùng khi hắn rời đi lại không hề nói nhiều lời. (Hầu vị: chức vị vương hầu)

- Dùng Quan Tam công tử dẫn ta vào cục, cuối cùng lại chỉ để cho cha con chúng ta gặp nhau, đây hẳn là kế của Lâm Chử Tửu?

Hạ Liệt rời đi, núi rừng càng yên tĩnh, Lệ Hầu đứng giữa đống đổ nát, thu kiếm, chắp tay nhìn Lệ Tây Tinh, hỏi:

- Thế nhưng ngươi thân là người của Lệ Hầu phủ, sau này ngươi cần phải thay ta chăm sóc những bộ hạ dưới trướng.

Lệ Tây Tinh hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

- Từ nay về sau ta vân du thiên hạ, mặc kệ những phân tranh này, ngươi tự mình cẩn thận một chút, ta không muốn nghe được tin ngươi chết nữa.

Nói xong câu này, Lệ Hầu lại nở nụ cười cực kỳ hiếm thấy, thân thể cũng giống như buông gánh nặng ngàn cân xuống, thậm chí có loại cảm giác nhẹ nhàng khó hiểu.

Nhìn cha mình xoay người muốn đi, một tia oán khí đối với y còn sót lại trong lòng Lệ Tây Tinh cũng theo đó tiêu tán, gã không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Sau này có thể tới đâu tìm người(ngài)?

- Chỗ ta muốn đi quá nhiều, cho nên hành tung vô định.

Lệ Hầu xõa tóc, một khi không còn là thống soái đại quân nữa, tâm tình của y không hiểu sao lại thoải mái, y cũng không quay đầu nữa, chỉ nhẹ giọng nói:

- Ba Sơn Kiếm Tràng đã chiếm quận Keo Đông, lại được Quan Trung trợ lực, chỉ sợ trận tranh đấu này cũng không đến mấy năm là sẽ có kết quả, đợi đến khi tất cả được bình định, ta tự nhiên sẽ tới tìm ngươi.

Trong lòng Lệ Tây Tinh không hiểu sao có chút chua xót, gã còn muốn nói chuyện nữa, nhưng thân ảnh Lệ Hầu với mái tóc xõa đã biến mất giữa núi rừng, chẳng qua dường như y còn nhớ tới một chuyện trọng yếu, có thanh âm nhỏ bé ngắt quãng truyền vào tai Lệ Tây Tinh:

- Trịnh Tụ thành lập ba đại công xưởng ở Quan Trung, nói là muốn nắm trong tay huyết mạch của đám nhà giàu Quan Trung, nhưng việc tranh đoạt tiền tài cùng những thương nhân kia, đây không phải là chuyện mà nhân vật như nàng muốn làm, cho nên trong đó tất có bí mật, ngươi nên báo cho người của Ba Sơn Kiếm Tràng lưu ý.

Thanh âm này theo gió mà đến, càng ngày càng thấp, rốt cục hoàn toàn biến mất.

Lệ Tây Tinh từ sau khi rời khỏi Trường Lăng đã không còn khóc nữa, lúc này gã đã đạt tới Thất Cảnh, song trong nháy mắt thanh âm này biến mất, cánh mũi gã lại không hiểu sao chợt chua xót, có loại cảm giác muốn khóc.

......

- Điều này cũng không thể tưởng tượng được.

Tạ Trường Thắng ngồi ở giữa một gian nhà trên cây, không nhịn được lắc đầu nói.

Ngô Quảng là cận vệ của hắn, nếu Ngô Quảng đã đến nơi này, đương nhiên cũng có nghĩa là tên cự đầu vô hình này cũng có mặt ở đây.

Gian nhà trên cây của hắn thực ra nằm ở vùng ven trấn Trọng Vân, được xây dựng trên một gốc cây thông già.

Cành lá của gốc cây thông già này cũng bị chiến đấu lúc trước tác động đến, bị nguyên khí cuồng loạn hình thành gió lốc bẻ gãy hơn phân nửa, nhưng ở gian phòng này có thể nhìn thấy toàn cảnh trấn Trọng Vân, trên cây thông vẫn có thể coi như hoàn hảo, Tạ Trường Thắng làm ra bộ diễn xuất chỉ sợ sẽ khiến cho người nhìn thấy đều có loại cảm giác không nói nên lời.

Trước người gã có một cái chậu than.

Bên trên chậu than đặt một chiếc nồi vàng.

Canh tươi trong nồi vàng không ngừng sôi sùng sục, hai bên người hắn còn được đặt các loại nấm thu được trong vùng hoang dã gần nơi này, cùng với hải sản được vận chuyển từ phương xa. Những hản sản tươi sống này đã được đầu bếp xử lý sạch sẽ, thái lát, chỉ cần nhúng vào trong nồi canh vừa nóng là có thể ăn được, mà bảo trì những hải sản này tươi ngon, dĩ nhiên là hộp Hàn ngọc được một số chốn tu hành dùng để bảo quản Linh dược trong ngày thường.

Ngay tại trấn cách Trọng Vân hắn không xa, mấy chục giây trước đó còn có rất nhiều Tu hành giả cường đại đánh nhau ngươi chết ta sống, song hắn lại tựa vào trên giường mềm hưởng thụ như thế.

- Không thể tưởng tượng được Lệ Hầu sẽ có thể từ bỏ như vậy, tiêu sái như thế, cũng không thể tưởng được Lệ Tây Tinh bây giờ lại mạnh như vậy.

Hắn đổ mấy miếng nấm thông vào nồi canh, lại không nhịn được cảm thán một câu, sau đó quay người nhìn về phía Ngô Quảng đang hầu hạ ở phía sau hắn nói một câu,

- Thế nhưng Lệ Tây Tinh như vậy trái lại làm cho ta có một ý nghĩ thú vị.

- Cái gì?

Ngô Quảng nhìn hắn làm bộ làm tịch, hỏi.

Sau khi đi theo Tạ Trường Thắng một thời gian dài, y biết ý nghĩ thú vị mà Tạ Trường Thắng nói chính là thực sự rất thú vị, người khác chỉ sợ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra. Bởi vì không có bất kỳ người nào phá nhà một cách không kiêng nể gì cả, làm chuyện không hợp lẽ thường giống như Tạ Trường Thắng.

- Người đời đều nói ta là kẻ phá nhà, nhưng kẻ phá nhà lớn nhất chẳng lẽ là ta sao? Tiền Đinh Ninh đưa cho ta lúc trước còn chưa tiêu hết, nàng lại lưu lại cho Đinh Ninh một kho tư khố mấy trăm năm mới tích lũy được ở quận Keo Đông. (tư khố: kho riêng)

Tạ Trường Thắng bi ai thở dài, bộ dáng rên rỉ như không bệnh,

- Làm sao tiêu hết một đống đồ vật kia? Khu vực tu sĩ khổ tu ở biên cảnh Đông Hồ cũng có ý tứ, công pháp không tệ, khả năng đối địch cũng lợi hại, thông thường tu hành cũng là rèn luyện thân thể, thứ thiếu chính là những Linh dược tăng cường khí huyết ở trong biển, quận Giao Đông lần này còn nhiều những vật kia, ta ngược lại muốn nhìn xem, ném một đống đồ lớn cho những tu sĩ khổ tu kia sẽ như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment