Tạ Trường Thắng vui vẻ tự đắc, Ngô Khải lại trầm mặc không thôi.
Loại đế quốc quan ngoại như Đông Hồ và Ô Thị vẫn luôn rất nghèo, mấy năm trước, không cần phải nói đến tài nguyên tu hành cần thiết, ngay cả phần sắt nhọn trên mũi tên cũng cần những vương triều ở Trung Nguyên "Ban ân".
Các quốc gia được hình thành bởi những người du mục này phải trả một cái giá rất lớn để trao đổi một số vật liệu khan hiếm từ một số cửa khẩu buôn bán được chấp thuận nơi biên cảnh, và sự trao đổi này thường không phải là tương đương.
Đơn giản mà nói, mặc kệ những vương triều ở vùng Trung Nguyên thay đổi như thế nào, nhưng không có một vương triều nào muốn những quốc gia ở quan ngoại này mạnh mẽ lên.
Cho nên trong lịch sử, vương quốc của những vùng man hoang bên ngoài Âm Sơn này, người tu hành thường dựa vào "Thiên thiết" và "Thiên Ngọc tủy".
"Thiên thiết" thực ra chính là vẫn thiết, có một số vẫn thiết trong quá trình rơi xuống bị thiên địa nguyên khí mãnh liệt thiêu đốt tạo thành kết cấu tỉ mỉ độc đáo, mang đến lực lượng đặc biệt, trở thành một ít binh khí truyền kỳ của Đông Hồ và Ô Thị. (vẫn thiết: thiên thạch)
"Thiên Ngọc tủy" thực ra chính là một ít đá mã não phổ thông trải qua vô số năm phong hóa, lưu lại bộ phận tỉ mỉ nhất.
Trong những Ngọc tủy này có chút kết cấu cực kỳ cứng rắn, có thể dùng để làm phần mũi tên và mũi mâu phá giáp, có chút lại có thể kết hợp thiên địa nguyên khí một cách kỳ dị, ngoài ra còn có thể dùng để chế tạo Phù khí.
Hơn một ngàn năm qua, rất nhiều tu sĩ khổ tu lựa chọn đi bộ ở khu vực hoang vắng không người để tu hành, không chỉ dùng để mài giũa ý chí cùng máu thịt của mình, trong đó còn có một điểm nguyên nhân quan trọng nhất chính là ở trong những vương quốc này, rất nhiều nguyên liệu của Phù khí cường đại chính là được phát hiện ở trong quá trình tu hành như vậy.
Đây là việc thăm dò từng tấc từng tấc một nơi đất đai sản vật cằn cỗi.
Trên người tu sĩ khổ tu Đông Hồ phần lớn đều có mấy kiện Phù khí, nhìn qua cũng không nghèo khó, nhưng thực ra đây đều là truyền thừa của rất nhiều đời người tu hành, lưu truyền đến trong tay bọn họ, hoàn toàn không giống một ít chốn tu hành có lịch sử lâu đời ở Trường Lăng, trên người rất nhiều Tu hành giả khi xuất sơn cũng chỉ có mấy kiện bảo bối, nhưng kiếm khí bên trong sơn môn lại chồng chất như núi.
Những tu sĩ khổ tu kia có thể nói là khoác tất cả gia sản lên người, đợi đến khi đại hạn của bọn họ sắp tới, bọn họ sẽ tìm được truyền nhân thích hợp, lại chuyển giao mấy thứ trên người này xuống, nếu đồ đệ của bọn họ có vận khí đủ tốt, vậy trên người tên đồ đệ đời sau có thể nhiều hơn một kiện hai kiện, còn vận khí không tốt mà nói, nói không chừng đồ vật truyền đến trên tay bọn sẽ bị tổn hại hoặc là thất lạc trong chiến đấu.
Chính vì hoàn cảnh tu hành cằn cỗi như vậy, mới tạo nên phương pháp tu hành độc đáo của những tu sĩ khổ tu này.
Bọn họ không theo đuổi các loại thiên tài địa bảo ẩn chứa lượng lớn Linh khí, mà phần lớn bắt đầu từ phương diện ý chí tinh thần, phần lớn bí pháp của bọn họ đề cao nhận biết của bản thân, một số cường giả có niệm lực gần như hình thành thực chất, như thế có thể để cho bọn họ cảm nhận được địa phương xa hơn so với Tu hành giả bình thường, cố hết sức rút ra nguyên khí hữu dụng đối với mình.
Nếu là kể chuyện cười, nhận biết cường đại còn có thể để cho bọn họ có cơ hội nhặt được càng nhiều tài liệu tu hành.
Tu hành giả cường đại lại giống như người ăn mày nhặt nhặt mót mót, đây đích thật là điều bất đắc dĩ dưới sự liên thủ nghiền ép của tất cả vương triều Trung Nguyên, những quốc gia này lấy lực ý chí siêu phàm của những tu sĩ khổ tu này có thể ngăn cản những vương triều Trung Nguyên này xâm lấn, ở trong dòng sông dài lịch sử, thậm chí ngẫu nhiên còn có cơ hội giết vào Trung Nguyên cướp bóc, điều này đủ để làm cho người ta cảm thấy kính nể đối với những tu sĩ khổ tu này.
Ngô Quảng trầm mặc, trong lòng lại có chút tê dại.
Tạ Trường Thắng nói mấy câu này, trong lịch sử từ xưa tới nay chưa có người nào đã từng làm, bởi vì không có một quý tộc nào có được tài nguyên kinh người, lại muốn đi nuôi một đám tu sĩ khổ tu đã quen với "đói khát".
Không có một quyền quý nào có được tài nguyên tu hành kinh người, sẽ phá nhà cùng hồ nháo giống như Tạ Trường Thắng.
Thậm chí không ai có thể nghĩ rằng mình sẽ làm điều này.
Nhưng nếu thật sự làm như vậy thì sẽ mang đến thay đổi như thế nào?
Ngô Khải có chút khó có thể tưởng tượng.
Quận Giao Đông bao gồm sản vật ở hải ngoại, vô số kỳ trân dị bảo đối với vương triều Trung Nguyên mà nói đều là tài nguyên tu hành kinh người, mà đối với giới tu hành Đông Hồ "dùng tiết kiệm" đến cực điểm mà nói, một ít đồ vật ở vương triều Trung Nguyên chỉ có một chút tác dụng trang trí, lại bị bọn họ lợi dụng đến cực hạn, là tài nguyên tu hành cực tốt trong mắt bọn họ.
Ví dụ, một số san hô đỏ, một số vỏ hến vỏ sò trong biển sâu, hay một số cá ngựa, ngọc trai phát triển đủ tuổi, v.v.
Những thứ này đầy rẫy ở trong nhà những quý tộc quận Giao Đông, nhưng ở Đông Hồ lại chính là bí bảo, thậm chí đều không đủ để phụ trợ cho quá trình tu hành, phần lớn đều do dân du mục dùng cả đời tích góp để giao dịch đổi lấy, sau đó cung phụng cho những kẻ khổ tu này.
Những kẻ khổ tu này này hồi báo chính là giúp bọn họ loại bỏ bệnh tật, giúp bọn họ trục xuất mãnh thú trong hoang nguyên, che chở cho bọn họ bình an.
Có vài người có tiềm chất tu hành, cũng bởi vì hạn chế những tài nguyên này mà không cách nào tu hành, nếu Tạ Trường Thắng cực kỳ hào phóng đặt những thứ này ở trước mặt bọn họ... Vậy tên phá nhà nổi danh nhất ở Quan Trung này chỉ sợ sẽ trở thành Phật sống trong miệng rất nhiều người vùng đất biên hoang phía sau Âm Sơn a?
- Ngẫm lại cũng cảm thấy thú vị a.
Ngô Khải nhìn bề ngoài rất trầm mặc, nhưng nội tâm lại gợn sóng ầm ầm, Tạ Trường Thắng cũng tự mình cảm thấy có chút say mê, bội phục suy nghĩ của mình đích xác trước thiên hạ một bước.
- Muốn tiện thể mượn thế cho nàng hay sao?
Ngô Quảng suy nghĩ một chút, hỏi một câu này. Y biết Tạ Trường Thắng còn có chỗ khác với rất nhiều người, là nói ra nhất định sẽ làm, mà không chỉ nói xuông.
Sau sự kiện phản loạn của Mân Sơn Kiếm Tông xưa kia, tung tích của đám người Dạ Sách Lãnh, Bách Lý Tố Tuyết luôn là điều mà tất cả người tu hành chú ý nhất, mà người Tạ gia quan tâm nhất hiển nhiên chính là trưởng nữ Tạ gia Tạ Nhu.
Chẳng qua mấy ngày trước tin tức chính xác, sau cuộc biến động ở Trường Lăng xưa kia, Tạ Nhu cuối cùng cũng được sắp xếp tới Ô Thị.
Về phần vì sao nàng lại bị sắp xếp tới Ô Thị, chắc hẳn Bách Lý Tố Tuyết đã tự có cân nhắc, hiện tại điều Ngô Khải nghĩ chính là nếu đại tiểu thư Tạ gia ở Đông Hồ và Ô Thị, vậy Tạ Trường Thắng lại vừa đúng lúc muốn làm chuyện như vậy, hiển nhiên có thể mượn thế cho Tạ Nhu.
Hơn nữa trong lịch sử Đông Hồ, có rất nhiều tu sĩ khổ tu có uy tín cực cao ở vùng đất biên giới, địa vị không thua gì Hoàng tộc.
- Tỷ tỷ ta và ta không cùng một loại người.
Thế nhưng Tạ Trường Thắng lập tức lắc đầu, nói:
- Nghe nói nàng tu kiếm ở Mân Sơn Kiếm Tông cũng bị Bách Lý Tố Tuyết giam lại ở trong phòng băng trên đỉnh cao nhất, không ai biết Bách Lý Tố Tuyết dạy cho nàng tu luyện kiếm ý như thế nào, ta cũng không nên tự mình náo ra một trận như vậy, mỗi ngày đều có một đống tín đồ chạy đến trước mặt nàng tụng kinh, đến lúc đó trong phòng băng thật lâu lắc mới tạo ra được băng tuyết thanh tịnh trái lại còn bị ta phá hư, ta cũng không muốn sau này tỷ đệ gặp mặt chính là nàng xách kiếm đuổi chém ta ở khắp nơi.
Ngô Quảng nhíu mày,
- Có đạo lý.
- Đỉnh núi Mân Sơn Kiếm Tông vốn đã rét lạnh, bây giờ tới quan ngoại lại chịu băng tuyết liên miên.
Tạ Trường Thắng rụt cổ lại, thu liễm ý cười, nhẹ giọng thở dài một câu,
- Chỗ nào đều là lạnh, trong quý tộc Trịnh thị quận Giao Đông có áo choàng lông thú đẹp nhất đắt giá nhất, vậy nên đưa một kiện áo choàng cho tỷ tỷ ta.
Ngô Quảng khẽ gật đầu, trong nháy mắt này y cảm thấy Tạ Trường Thắng thật sự đã trưởng thành.
- Một thiếu niên trong Ngô Đồng Lạc, đảo mắt lại thành lão yêu tinh, dì nhỏ lại vốn là tình lữ xinh đẹp... (ý là Trưởng Tôn Thiển Tuyết được Đinh Ninh gọi là dì nhỏ nhưng thật ra là người tình của hắn)
Nhưng trong nháy mắt, Tạ Trường Thắng lại uống rượu đánh đũa nhẹ nhàng hát lên, kèm theo một tiếng than thở,
- Đáng tiếc tỷ tỷ ta còn chưa qua cửa nhưng chỉ có thể hết hi vọng, nếu không ta vừa có danh tiếng kẻ phá nhà đứng đầu thiên hạ, lại có Kiếm sư vô địch đệ nhất thiên hạ làm tỷ phu, đây chính là uy phong thật sự. (tỷ phu: anh rể)