Những gì được gọi là uy phong, mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.
Có người muốn đứng đầu thiên hạ, có người lại chỉ cần làm thành công những chuyện mà người khác không thể nào làm được, có người chỉ sợ chỉ cần một tiếng khen ngợi hài lòng của vợ xinh trong nhà.
Người hài lòng thường vui vẻ.
Sau Âm Sơn, thời gian xuân ấm hoa nở trong một năm rất ít, phần lớn thời gian đều là tuyết bay, đông cứng thành băng vào mùa đông.
Chỉ là người Ô Thị tự có cách sinh tồn, ở trong rất nhiều sơn cốc ẩn giấu rất nhiều nông trường mùa đông.
Có một số nông trường vì hẹp dốc cho nên khí hậu rất đặc biệt, ở bên ngoài tuyết bay lượn lờ nhưng bởi vì dưới lòng đất có địa nhiệt mà ấm áp như mùa xuân, cỏ cây tươi tốt, mà có một số nông trường mùa đông cũng bởi vì có một ít thực vật chịu lạnh sinh trưởng ngoan cường dưới tuyết đọng, những thực vật này tuy rằng sinh trưởng cực chậm, nhưng lại cung cấp chất dinh dưỡng cao hơn so với cỏ bình thường. (địa nhiệt: nguồn nhiệt từ dưới đất)
Trong nhiều nông trường mùa đông của Ô Thị, có một số nông trường trong đó nằm trong vùng lãnh nguyên, thậm chí có loại cây "Hàn Địa Mã Già" phát triển với số lượng lớn, loại củ độc đáo này không chỉ có thể cải thiện đáng kể khả năng chịu lạnh của gia súc, còn có thể làm cho gia súc có cảm giác chắc bụng cực kỳ đặc biệt, thậm chí có thể kích thích đáng kể khả năng sinh sản. (lãnh nguyên: vùng khí hậu lạnh)
Vào một số thời tiết đặc biệt, người Ô Thị sẽ đuổi lượng lớn sức vật tới những nông trường này.
Tốc độ sinh sản của gia súc và lượng săn bắn của thợ săn sẽ quyết định nguồn thức ăn, đồng thời cũng quyết định dân số của Ô Thị.
Số lượng dân số Ô Thị khi so với vương triều ở vùng Trung Nguyên lại ít đến đáng thương, hơn nữa mỗi nam tử trưởng thành của Ô Thị gần như đều là chiến sĩ, trong chiến đấu với vương triều Đại Tần trước đó, Ô Thị đã trả cái giá quá đắt, số lượng quân đội tổn thất mặc dù còn thấp hơn vương triều Đại Tần, nhưng quân sĩ vương triều Đại Tần chỉ thuần túy là quân sĩ, trong toàn bộ vương triều vốn chỉ phụ trách chinh chiến, nhưng chiến sĩ Ô Thị lại gánh vác nhiều vai trò trong gia tộc, ở một số thời điểm bọn họ vừa là dân du mục, vừa là thợ săn. Thậm chí còn có thể là đội ngựa buôn đi đến vùng lạnh giá hơn.
Cho nên một người chết trận, ảnh hưởng đối với Ô Thị sẽ lớn hơn nhiều so với vương triều khác.
Số lượng quân đội không đủ, sau khi phân tán hộ tống một lượng lớn súc vật chạy tới các đồng cỏ khác nhau, có nhiều chỗ sẽ dễ dàng bị một số bộ lạc thị tộc dã man tập kích.
Tình cảnh của Ô Thị lúc này cũng khó khăn hơn rất nhiều so với bất kỳ thời kỳ nào trong quá khứ.
Nhưng miễn là một số truyền thống vốn có không thay đổi, một vương quốc như vậy sẽ luôn luôn có thể tiếp tục trường tồn.
Qua thêm mấy ngày nữa sẽ là Tang Đốn tiết.
Trong một ít nông trường ấm áp của Ô Thị, một loại hoa xinh đẹp sẽ nở rộ, loại hoa được người Ô Thị gọi là hoa bí cảnh này là một trong những bí dược của Ô thị, có thể giảm bớt mệt mỏi của quân đội hanh chóng hành quân, mà hiệu quả trọng yếu nhất chính là có thể trừ phong thấp. (bí dược: loại thuốc bí mật)
Ngoài ra, thời điểm này cũng là thời điểm Ô Thị tích trữ một lượng lớn sản phẩm về sữa. Phô mai khô và các sản phẩm sữa chua, cũng như thịt khô là những thực phẩm chỉ có quân đội Ô Thị đã ăn đến quen thuộc, nhưng lại là đồ ăn rất đáng tin. Những thức ăn này không có khối lượng quá nặng, nhưng có thể làm cho một kỵ quân tự cung tự cấp chiến đấu một thời gian dài trong tự nhiên.
Trong một khe núi nở rộ của những bông hoa bí cảnh, có một số phụ nữ Ô Thị đang hái những bông hoa đầy màu sắc này.
Các nàng cẩn thận bước trong những bụi hoa này, cố hết sức chỉ thu thập hoa, không giẫm đạp xuống bất kỳ thảm thực vật nào trên mảnh đất này, ngay cả những đám cỏ rêu bình thường nhất thì các nàng cũng cố hết sức không phá hư.
Ở phía sau các nàng là một mảnh khe núi đã thu hoạch hoàn thành.
Trong khe núi có một dòng sông băng nước chảy hội tụ thành dòng suối nhỏ, có mấy cái lều trại được dựng trên đỉnh núi tuyết, mép lều trại đều dùng tơ tằm màu vàng thêu hình dáng hoa bí cảnh.
Trước khi loại lễ hội trọng yếu này diễn ra, lều trại như vậy chỉ đại biểu cho nơi ở của Hoàng tộc Ô thị.
Hiện tại trong mấy cái lều trại có đỉnh màu trắng như tuyết này, chỉ có một cái trong đó là có một bà lão đang ngồi một mình.
Nếu dựa theo cách nói của Tạ Trường Thắng, vậy bà lão này có uy phong chân chính ở Ô Thị.
Bởi vì bà chính là Hoàng thái hậu nước Ô Thị, từ rất nhiều năm trước, bà đã nắm giữ một mảng lớn lãnh thổ này, hơn nữa bởi vì vấn đề tín ngưỡng, trong suy nghĩ của người Ô Thị, bà là loại người gần với Thần linh nhất, hoặc có thể nói chính là người phát ngôn của Thần linh trong suy nghĩ của đại đa số bọn họ.
Khe núi này hướng về phía mặt trời, ánh nắng rất vượng, mặc dù loại hoa bí cảnh màu sắc rực rỡ nhất đã được thu hoạch, nhưng hai bên bờ suối bằng phẳng vẫn còn rất nhiều loại hoa không tên nở rộ, có một số hoa trong đó thậm chí có màu sắc độc đáo mà thế giới bên ngoài không thể thấy được.
Chỗ này gần như không có gì khác biệt với bí cảnh trong tưởng tượng của rất nhiều người, hiện tại nơi đây cực kỳ yên tĩnh, không có súc vật ở chung quanh, bên cạnh dòng suối chỉ có một thị nữ trẻ tuổi đang phơi một ít thịt khô còn chưa được chế biến.
Loại lao động đơn giản như vậy thông thường không có gì thơ mộng, nhưng trong tình huống này, lại đẹp đẽ đến mức sánh ngang bức tranh do Họa sư nổi tiếng trên đời vẽ ra. (Họa sư: họa sĩ)
Sườn núi ở một bên khe núi này kéo dài về phía bắc, cách đó không xa chính là đường ranh giới tuyết.
Trong lúc yên tĩnh an tường này, một nơi nào đó dưới đường ranh giới tuyết lại là xuất hiện mấy điểm đen cực kỳ không cân đối với hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một ít lữ khách từ xa đến, mang theo rất nhiều phong trần bên ngoài núi tuyết.
Những lữ nhân này dường như cũng không hề kính sợ Hoàng tộc Ô Thị, giày da màu đen thô ráp trên chân bọn họ tùy ý chà đạp thảm thực vật mà người Ô Thị quý trọng, lòng bàn chân mang theo từng mảnh bùn đất ẩm ướt dính chặt vào thảm thực vật.
Hoàng thái hậu Ô Thị không ra khỏi trướng, rèm một bên đối diện với những lữ khách này bị đầu ngón tay bà thổi ra một làn gió nhẹ nâng lên, bà chưa từng thấy những lữ nhân này, nhưng đã nhìn thấy bộ mặt của một số người trong đó ở trên một số tập tranh, mặc dù bà đã rất già, nhưng trí nhớ vẫn luôn tốt đến kinh người, cho nên bà chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng đã nhận ra thân phận của những lữ nhân này.
Những người này không phải khách, nhưng trong đôi mắt mờ nhạt của bà, ngay cả một tia ngoài ý muốn và khiếp sợ cũng không hề có.
Có một đám mây đen bay tới, che khuất mảnh khe suối này.
Phiến mây đen này rất kỳ quái, không chỉ che khuất ánh mặt trời, hơn nữa còn dừng lại ở phía trên mảnh khe suối này, giống như có sinh mệnh không hề rời đi.
Những lữ khách này đến gần mấy cái lều trại trên đỉnh tuyết, từ trước khi tiếp cận, những người này cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của bà, cho nên trên mặt cả đám người đều là biểu lộ vui mừng.
Đồng thời những lữ khách này cũng rất cảnh giác.
Khi còn cách khoảng mấy chục trượng, có một lữ nhân thậm chí đã phóng phi kiếm, muốn cắt đứt hoàn toàn cái lều trại của Hoàng thái hậu Ô Thị.
Lúc kiếm quang vừa mới lóe lên, Hoàng thái hậu Ô Thị nhẹ giọng thở dài một tiếng.
Bà bước ra khỏi lều.
Kiếm quang dừng lại khi bà động bước.
Bóng râm của mây đen rơi trên người bà, ai cũng có thể thấy rõ biểu tình trên mặt bà.
Bà chỉ có chút nuối tiếc mấy cái lều trại mới tinh này, chứ không hề có bất kỳ kinh hoảng nào.
Một lữ khách cầm đầu nhất thời có chút bất an, nhíu mày.
- Đoan Mộc Hầu?
Bà nhìn tên thủ lĩnh lữ khách này, nghiêm túc hỏi:
- Không phải ngươi đã bị Bách Lý Tố Tuyết đanh gãy xương sống thành mấy đoạn ở Mân Sơn Kiếm Tông ư, sao vết thương lại nhanh lành như vậy?
Ngữ khí của bà rất chân thành, nhưng đối phương lại không thể thừa nhận những câu hỏi như vậy, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
- Là bởi vì hạt sen Linh Liên của Trịnh Tụ?
Nhìn đối phương có vẻ không muốn trả lời, bà lại tự tìm kiếm đáp án cho câu hỏi này, chính mình tự suy đoán một câu.
Suy đoán của bà cũng không có sai lầm quá lớn, khuôn mặt mấy tên lữ nhân từ xa đến đây này dần dần nghiêm túc, ngay cả ánh mắt tràn đầy tức giận của Đoan Mộc Hầu cũng hơi nheo lại.
Vương hầu tự nhiên có khí độ riêng của bọn họ.
Ngay trong lúc ánh mắt híp lại, lửa giận của y biến mất, chỉ còn vẻ lạnh lẽo như núi rừng xa xa.
- Chẳng lẽ ngươi không thèm quan tâm chúng ta có thể đến trước mặt ngươi, là muốn có được cái gì sao?