- So với mạng của mình, các ngươi muốn lấy cái gì cũng không quan trọng.
Hoàng thái hậu Ô Thị cười cười:
- Theo lý mà nói ta hẳn là càng quan tâm đến mạng của ta.
Bà nở nụ cười, nhưng Đoan Mộc Hầu không cảm thấy buồn cười.
Bởi vì dù nhìn từ phương diện nào, hình như đối phương cũng đều không hề lo lắng cho an nguy của mình.
Ánh mắt của y vô thức chuyển hướng về phía thị nữ bên dòng suối xa xa.
Người thị nữ đó có mặt tròn, vô cùng trẻ tuổi, từ xa nhìn lại dường như không có gì đặc biệt, càng không có khả năng là tông sư Thất cảnh.
Lúc này nàng cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía này, nhưng hình như nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra nên không dám lại gần.
Một thị nữ như vậy, dù tu hành là bí thuật nào đó của hoàng tộc Ô Thị, hiển nhiên cũng không có khả năng bảo đảm an toàn cho lão phu nhân này.
Vậy ngoại trừ thị nữ này ra, còn có khả năng gì nữa?
Quân đội Ô thị gần nhất đều khó có khả năng chạy tới trước khi bọn họ mang bà lão này đi.
Nhưng bà lão này càng không lo lắng sinh tử của mình, đối với bọn họ mà nói, càng có vẻ bà đang chờ đợi bọn họ đến.
- Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ đến?
Đoan Mộc Hầu cau mày nhìn lão phu nhân này, tròng mắt đảo quanh.
Người quen thuộc Đoan Mộc Hầu đều biết, đây là thói quen của y, lúc ở trong quân thì sắc mặt bất động, nhưng tròng mắt vừa chuyển lập tức muốn giết người.
Nhưng bây giờ tròng mắt y đảo một vòng bởi chỉ vì khẩn trương và bất an.
Khi những lời này của y vang lên trong sơn cốc giống như bí cảnh này, y chợt nhận ra bản thân mình đã khác trước rất nhiều.
Sau khi bị trọng thương ở Mân Sơn Kiếm Tông, tuy y có được linh dược của Trịnh Tụ, nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng cột sống đối với Tu hành giả mà nói chính là ‘Đại Long’ quan trọng nhất, ngũ khí quán thông, cột sống đứt thành mấy đoạn mặc dù khôi phục như cũ, nhưng bên trong vẫn lưu lại chút vết thương tiềm ẩn, gây trở ngại đối với việc tu hành sau này. Nhưng mà lần thất bại này ảnh hưởng nhất chính là tâm cảnh của y.
Y và hai tướng liên thủ đi giết Bách Lý Tố Tuyết, bị Bách Lý Tố Tuyết trọng thương hai người không nói, còn để đối phương rời đi, giết vào Hoàng cung Trường Lăng.
Trải qua chuyện như vậy, đối với sự tự tin của y là đả kích cực kỳ nặng nề.
Có đôi khi Tu hành giả tu hành dựa vào một cỗ khí thế, một khi loại khí thế này bị đánh vỡ, họ sẽ bắt đầu do dự và hoài nghi.
Y cảm thấy bản thân y bây giờ chính là như thế, thậm chí tâm cảnh trở lại rất nhiều năm trước khi thực lực trong quân đội không đủ.
Trong chiến mất đi, thì phải tìm lại trong chiến, lần này đại sự nếu thành, có lẽ sẽ có thể lấy lại chút tự tin.
- Trịnh Tụ am hiểu nhất chính là liên hoàn kế, hơn nữa chiến trận chính diện cho tới bây giờ đều am hiểu khi dẫn quân ở Ba Sơn Kiếm Tràng, cũng không phải sở trường của nàng, năm đó khi nàng và Ba Sơn Kiếm Tràng chinh chiến thiên hạ, nàng cũng chỉ ẩn ở phía sau, lấy Tinh Hỏa kiếm tập kích bất ngờ làm kỳ binh. Giống như vương triều Đại Sở, khi mọi người đều tập trung vào chiến sự tiền tuyến hoặc cảm thấy chiến sự đã bình định, lại thường là khi nàng chân chính xuất chiêu.
Hoàng thái hậu Ô Thị nhìn vương hầu Đại Tần con ngươi còn đang khẽ chuyển, vẻ mặt ôn hòa:
- Ta có dự cảm, nhưng rốt cuộc nàng phái ai tới, ta đương nhiên không đoán ra. Về phần vì sao có dự cảm, ta luôn cảm thấy người như nàng, nếu huy động một hồi đại chiến như vậy chỉ vì một hai món đồ trong Tổ sơn và chuẩn bị một chút cho việc điều động mùa xuân phạt Sở thì luôn có hơi không đáng. Trong rất nhiều năm qua, nàng luôn giống như một thương nhân khôn khéo nhất, sẽ không làm ăn thua thiệt nhiều, khẳng định nàng có mưu đồ khác với Ô Thị ta.
- Không hổ là người thống lĩnh Ô Thị, suy đoán của ngươi rất chuẩn xác.
Đoan Mộc Hầu và mấy người bên cạnh càng thêm cẩn thận. Đoan Mộc Hầu hít sâu một hơi, nhìn lão phu nhân, nói tiếp:
- Vậy nếu không tính sinh tử của ngươi, ngươi có thể đoán được dụng ý chân chính của chúng ta khi đến nơi này không?
- Nguyện ý nghe ngươi nói rõ.
Hoàng thái hậu Ô Thị chỉ trả lời một câu như vậy.
Người có vị trí cao ở trước mặt người có vị trí cao hơn cũng chỉ là một đứa trẻ chập chững học đi, huống chi sau khi Mân Sơn Kiếm Tông, Đoan Mộc Hầu khí thế đã đọa, thời gian bà tại vị lúc này so với bất kỳ đế vương nào trên thế gian đều dài hơn, sớm đã nhìn thấu nhân tâm và có thủ đoạn đối phó với những quyền quý này.
Những lời bà nói lúc trước đã đủ để cho những quyền quý đến từ Trường Lăng đi theo bước chân của bà.
- Lực lượng của Ô Thị thực tế có chênh lệch rất lớn so với Đông Hồ, số lượng Tu hành giả thậm chí không cách nào so sánh, điểm khác biệt duy nhất là uy tín của hoàng thất Đông Hồ không cách nào so sánh với ngươi, khổ tu sĩ của Đông Hồ chiếm một bộ phận lớn lực lượng, mà ở Ô Thị, ngươi tương đương với hoàng thất và khổ tu sĩ hợp thể, ngươi lại được coi là người thiên thụ thần quyền (trời trao quyền lực), tiếp cận thần linh, có lẽ khi ngươi chết, ngươi sẽ được người Ô Thị phong làm thần linh chân chính, lưu lại trong sử sách.
Đoan Mộc Hầu cũng không do dự, đối với y mà nói, phương pháp tốt nhất không bị đối thủ khống chế, chính là dựa theo ý nghĩ của mình mà làm, cho nên y nhanh chóng nói tiếp:
- Nhưng lúc trước người được Ô Thị cho là người được thiên thụ thần quyền, là một đứa con trai của ngươi, Ô Bạt Hải. Hắn là kỳ tài tu hành, hơn nữa còn là đại tài tướng khó gặp, chỉ là hắn mất sớm, cho nên ngươi mới đi lên vị trí như vậy.
- Nhưng chúng ta lại có thể xác định, đứa con trai kia của ngươi thật sự cũng không phải là bệnh chết, mà là bị độc chết.
Đoan Mộc Hầu nhìn mặt mũi bà lão này, cười lạnh:
- Nếu người Ô Thị biết nhi tử của ngươi là ngươi tự tay độc chết, thì sẽ như thế nào?
Nhưng tâm tình hoàng thái hậu Ô Thị lại không hề dao động, bà chỉ lắc đầu:
- Xem ra các ngươi đã động thi thể của hắn, chỉ là suy đoán của các ngươi ngay từ đầu đã sai rồi, nếu ta muốn giết hắn thì không cần độc, hơn nữa sẽ không lưu lại dấu vết như vậy. Sở dĩ hắn chết là bởi vì hắn tu luyện Độc Thân Xá Lợi không thành mà chết... Độc Thân Xá Lợi ở Ô Thị là cấm pháp, hắn gieo gió gặt bão, cuối cùng bỏ mình, chuyện này cũng không phải là một mình ta biết, chỉ là nó bị che giấu. Bây giờ các ngươi lại vạch trần, đối với sự thống trị của ta mà nói sẽ không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong lòng Đoan Mộc Hầu chấn động.
Y và mấy người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều sinh ra một loại cảm giác hụt hẫng và vô lý mãnh liệt.
Đây là thủ đoạn bọn họ dựa vào nhất, bởi vì việc này liên quan đến sự ổn định của toàn bộ Ô Thị, nhưng từ đầu đến cuối chuyện này đều là sai lầm?
Hoàng thái hậu Ô thị nở nụ cười.
Bà cười rất nhân hậu, nhưng mà sâu trong mắt lại ẩn chứa sự tức giận và sát ý.
Bà biết nữ chủ nhân trong Hoàng cung Trường Lăng kia tự cho là nắm giữ bí mật không thể nói cho người khác biết, nắm giữ đồ đạc có thể áp chế bà, hơn nữa những người Tần này đã đào thi thể của đứa con trai bà chôn ở trong tuyết phong.
Cho nên bà quyết định dày vò cho những người Tần này.
- Ngoại trừ chuyện các ngươi suy đoán sai lầm ra, Trịnh Tụ để cho các ngươi tới nơi này còn có một sứ mệnh trọng yếu, hẳn là Cửu Nhãn Thiên Châu.
Bà cười nhìn Đoan Mộc Hầu và Tu hành giả bên cạnh y, chậm rãi nói:
- Thánh truyền Cửu Nhãn Thiên Châu của Ô Thị chúng ta đến từ tinh vực thiên ngoại, ngoại trừ hội tụ nguyên khí hạch tâm nhất của viên lưu tinh kia ra, thiên địa pháp lý tự thành đường cong, ẩn chứa đạo lý Tinh Hỏa tu hành. Một vật như vậy, đối với nàng mà nói có được khả năng vô hạn.
Nhìn đám người Đoan Mộc Hầu trong mắt dâng lên càng nhiều kinh hãi, bà lão trong lòng đã sát ý dạt dào này cười đến trên mặt nhăn nheo càng dày đặc:
- Chỉ là có một loại bí mật chỉ có người chân chính chấp chưởng ngôi vị hoàng đế truyền từ đời này sang đời khác, ngay cả người thân cận nhất bên người ta lúc này cũng không biết, Ô Thị ta ngoại trừ Cửu Nhãn Thiên Châu ra, còn có một món đồ gọi là Lôi Trận Thác Giáp.