Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 763 - Q8 - Chương 91: Nhanh Chết

Q8 - Chương 91: Nhanh chết Q8 - Chương 91: Nhanh chết

Mảnh dốc núi này dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại rất ấm áp.

Song nhìn nụ cười của bà lão này, Đoan Mộc Hầu lại không hiểu sao có chút tay chân lạnh như băng.

Đối với những điều chưa biết, người tu hành luôn có nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Bốn chữ Lôi Trận Thác Giáp này, đối với nhận thức của bọn họ mà nói là khái niệm hoàn toàn xa lạ.

- Chắc hẳn Trịnh Tụ đã hứa với ngươi rất nhiều thứ, nếu không ngươi sẽ không đi Mân Sơn Kiếm Tông đối phó Bách Lý Tố Tuyết, nhất là sau khi ngươi bị hắn trọng thương, ngươi tự nhiên cho rằng nàng lẽ ra cần phải có càng nhiều đền bù cho mình.

Hoàng thái hậu Ô Thị khẽ trào phúng nhìn Đoan Mộc Hầu trầm mặc không nói, bà nói tiếp:

- Thế nhưng nàng sẽ cảm thấy thiếu nợ người nào? Các ngươi có nghĩ tới hay không, nàng phái các ngươi đến Ô Thị, cũng không phải muốn đền bù cho các ngươi, mà là lợi dụng các ngươi để đạt được một ít bí mật trên Cửu Nhãn Thiên Châu. Có lẽ nàng cho rằng dưới tình huống như vậy, ta chỉ có thể vận dụng lực lượng của Cửu Nhãn Thiên Châu để bảo vệ mình, sau đó nàng có thể thông qua Tinh Hỏa kiếm đánh xuống, đối kháng cùng lực lượng của Cửu Nhãn Thiên Châu, lĩnh ngộ càng nhiều pháp lý về tinh thần nguyên khí. Chỉ tiếc nàng chắc chắn sẽ không thành công, bởi vì ta không cần vận dụng Cửu Nhãn Thiên Châu, chỉ cần vận dụng Lôi Trận Thác Giáp.

Lòng bàn tay Đoan Mộc Hầu đã hơi thấm ra mồ hôi.

Hiện tại ít nhất y đã nghe ra, nếu thật sự có Lôi Trận Thác Giáp tồn tại, đó nhất định là Phù khí ngang hàng với chí bảo Cửu Nhãn Thiên Châu trong truyền thuyết của Ô Thị. Mà làm cho y kinh hãi nhất chính là, chính y cũng cảm thấy những lời mà Hoàng thái hậu Ô Thị nói chưa chắc đã không có đạo lý.

- Cứ cho rằng toàn bộ lời ngươi nói đều là sự thật, mặc dù ngươi nói Lôi Trận Thác Giáp này có thể chống đỡ Tinh Hỏa kiếm của nàng, vậy ngươi dựa vào cái gì chạy thoát từ trong tay chúng ta? Bởi vì cao thủ giao phong, chắc chắn cũng sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào,

Đoan Mộc Hầu hít sâu một hơi, khẽ nheo mắt nhìn Hoàng thái hậu Ô Thị,

- Cho dù ngươi có thể ứng phó ta, nhưng ai có thể ứng phó được những người bên cạnh ta, chỉ bằng thị nữ của ngươi sao?

Nghe lời nói như vậy, bốn tên thuộc hạ bên cạnh y đều lập tức nở nụ cười.

Mặc dù đã không còn tin tưởng chắc chắn thắng lợi như khi đến, hơn nữa ngay cả suy đoán quan trọng nhất cũng đã biến thành sai lầm, nhưng lúc này nụ cười vẫn là vũ khí rất mạnh, có lẽ có thể bức bách đối phương để nhận được càng nhiều tin tức hữu dụng.

Lời nói của Đoan Mộc Hầu cũng không phải không có đạo lý.

Trong toàn bộ thế giới người tu hành, chưa từng có ai thấy Hoàng thái hậu Ô Thị ra tay, ngay cả trong mấy năm khi tên Hoàng đế Ô Thị kia chết đi, Hoàng quyền rơi vào trong tay bà, bà cũng chưa từng tự mình ra tay.

Bà đương nhiên không có khả năng là Tu hành giả Bát Cảnh, nếu không khí tức sẽ không thể nào lão hóa như thế.

Mặc dù là cường giả Thất Cảnh tu hành bí thuật nghịch thiên nào đó, bà cũng đã sớm qua cái tuổi mạnh mẽ nhất của người tu hành, ngũ khí đã suy bại, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó với cường giả như Đoan Mộc Hầu.

Thế nhưng trong bốn người đi theo Đoan Mộc Hầu, lại có hai gã Thất Cảnh, hai gã Lục Cảnh.

Xâm nhập Ô Thị vốn chính là chuyện nguy hiểm cực độ, có thể nói là ngay cả gia sản Đoan Mộc Hầu cũng đã mang theo.

Thị nữ bên cạnh dòng suối kia còn trẻ như vậy, thậm chí có thể nói là non nớt, đến bây giờ vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, vậy làm sao có thể đối phó được bốn Tu hành giả như vậy?

- Trừ khi nàng là Triệu Tứ hoặc Bạch Sơn Thủy, nhưng Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy già hơn nàng nhiều, hơn nữa các nàng không có khả năng ở chỗ này.

Đoan Mộc Hầu cũng lấy lại chút nhuệ khí nhờ tiếng cười của đám bộ hạ mình, y lại cười lạnh bổ sung một câu.

Hoàng thái hậu Ô Thị có chút cảm khái.

Bà cảm thấy rằng đối thủ của mình không hiểu biết đủ về bản thân.

Bởi vì tất cả người Ô Thị đều biết, bà chưa bao giờ phô trương thanh thế.

- Ta không chỉ có một thị nữ là nàng, ta có hai thị nữ.

Bà lắc đầu, nói.

Khi bà nói xong câu đó, một cỗ khí tức khủng bố cũng đã từ ngực bà trào ra.

Đây là thiên địa của bà.

Mặc dù đối phương lấy lại chút tin tưởng, nhưng trận chiến này đã từ bà khởi đầu.

Khi cỗ khí tức khủng bố này trào ra từ ngực bà, trong hư không cực cao, một đạo Tinh Hỏa màu trắng cũng đã rơi xuống.

Phương pháp tu hành Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ vẫn là điều mà ngoại giới không thể biết được, song một ít thủ đoạn của ả đã bị người tu hành biết được, khi Tu hành giả nào đó nguyện ý dùng nguyên khí bản mệnh duy trì nguyên khí lạc ấn của ả, bản thân Tu hành giả này giống như phi kiếm của ả, có chút liên hệ độc đáo với ả.

Ả có thể mượn Tu hành giả này để đạt được một ít cảm giác đặc thù.

Loại cảm giác đặc thù này vốn quan trọng nhất là tập trung khí tức, có thể để cho ả tập trung một ít khí cơ của địch nhân ở ngoài ngàn dặm, đáp Tinh Hỏa kiếm xuống tru sát.

Nhưng trong rất nhiều trận chiến, Tinh Hỏa kiếm của ả cũng biến thành một loại bảo hộ đặc thù.

Giống như bây giờ, cái loại liên hệ độc đáo này đã làm cho ả ở không biết ở nơi nào cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Hoàng thái hậu Ô Thị, cũng trong nháy mắt phán đoán ra lực lượng như vậy không phải là thứ mà Đoan Mộc Hầu cùng đám cường giả Thất Cảnh bên cạnh y có khả năng chống lại!

Trong nháy mắt này, sắc mặt Đoan Mộc Hầu cùng bốn Tu hành giả bên cạnh y bị cỗ khí tức này đè ép đến vô cùng trắng bệch.

Năm người biến thành năm cái chùm sáng nhanh chóng lùi về phía sau, năm luồng khí mạnh quay cuồng ở trước mặt bọn họ.

Một mảnh Thiên thiết hình người màu vàng óng bay ra từ cổ áo Hoàng thái hậu Ô Thị.

Lúc này Đoan Mộc Hầu đã biết Lội Trận Thác Giáp là cái gì.

Thiên thiết chính là Thiên thiết.

Phiến Thiên thiết này chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, nhưng lại có được tất cả đặc điểm của Thiên thiết -- không ngừng nóng chảy ngưng tụ hình thành hoa văn thẳng tắp độc đáo, hoa văn tự nhiên huyền ảo trùng điệp, bề mặt có vô số dấu vết thiêu đốt cùng nóng chảy.

Nhưng tất cả Thiên thiết mà y từng thấy đều không hề đặc thù như phiến này.

Bởi vì mỗi một cái kết cấu tự nhiên của phiến Thiên thiết này, hiện tại đang bắn lôi quang ra bên ngoài.

Khí tức làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi đều đến từ bên trong phiến Thiên thiết này, đến từ trong những lôi quang kia.

Phiến Thiên thiết này giống như là một pháp trận lôi quang tự nhiên, cảm giác của bọn họ đều không thể xâm nhập, trong mảnh sắt mỏng manh, tựa như ẩn chứa một mảnh lôi hải! (lôi hải: biển sét)

Loại Thiên thiết này hoàn toàn không có khả năng nhận thức, mà là Phù khí tự nhiên cực kỳ kinh khủng!

Giống như là khi ngôi sao băng này rơi xuống, đụng phải vô số lôi vân, dưới một loại phản ứng đặc biệt nào đó, cứng rắn hấp thu những lôi vân này vào, cuối cùng biến thành pháp trận còn sót lại trong vẫn thiết!

Một tiếng ầm ầm vang vọng.

Giữa những ngọn núi xuất hiện một đường ánh sét màu vàng, nghênh đón Tinh Hỏa màu tái nhợt từ trên cao rơi xuống.

Hoàng thái hậu Ô Thị bình thản nhìn luồng tia chớp này, giống như bà nói lúc trước, Trịnh Tụ sẽ không đạt được bất kỳ chỗ tốt gì.

Bởi vì tất cả lôi trụ hấp thu trong món Phù khí kia đến từ phương thiên địa này.

Cùng lúc đó, trong tay thị nữ nhìn như rất ngốc nghếch bên cạnh dòng suối xuất hiện một cây Tinh trụ. (tinh trụ: trụ bằng tinh thể)

Trong nháy mắt tiếp theo, Tinh trụ trong tay thị nữ bắt đầu phát sáng.

Một chùm ánh sáng từ bên trong Tinh trụ trong tay nàng bắn ra, ánh sáng trong nháy mắt đã vượt qua tia chớp cùng Tinh Hỏa trên không trung, vượt qua độ sáng của tất cả ánh sáng trên thế gian.

Đoan Mộc Hầu lại cảm thấy có một bóng ma phủ lên thân thể của mình.

Đó là khí tức của tử vong.

Bình Luận (0)
Comment