Đối với Đoan Mộc Hầu mà nói, tu vi của thị nữ kia non nớt như người của nàng, khi chân nguyên của nàng phóng thích, hào quang một chút lực lượng sáng lên trong tay nàng chỉ nhỏ bé yếu ớt như đom đóm.
Nhưng chút ánh sáng trong cây Tinh trụ trong tay nàng lại giống như xuyên qua vô số luân hồi, mỗi một lần xuyên qua, lực lượng sẽ tăng lên gấp bội.
Điều quan trọng nhất là nhanh chóng và thấu đáo!
Đoan Mộc Hầu cảm nhận được dù cho lực lượng của mình có cường đại hơn chùm ánh sáng này vài phần, nhưng nó sẽ vẫn luôn xuyên thấu vào được.
Giống như một gã chiến sĩ thân mặc giáp nặng, lại không cách nào ngăn được một chi phá giáp.
Khi cỗ khí tức tử vong này bao phủ thân thể Đoan Mộc Hầu, một gã Tông sư Thất Cảnh phía sau y làm ra phản ứng trước tiên.
Theo một tiếng quát lớn, nguyên khí bản mệnh trong cơ thể tên bộ tướng vô cùng trung thành với Đoan Mộc Hầu điên cuồng dâng trào, hai tay của gã xuất hiện hai vòng ánh sáng một trắng một đen. (bộ tướng: tướng dưới tay)
Vật bản mệnh của vị Tông sư này là một đôi Phi hoàn, là vũ khí đặc biệt hiếm thấy. (Phi hoàn: vòng bay)
Một đôi Phi hoàn này điên cuồng xoay tròn trong hai tay theo tâm ý của gã, đón lấy chùm sáng đáng sợ kia.
Tia chớp màu vàng giao nhau với Tinh Hỏa màu trắng.
Gần như cùng một lúc, hai cái vòng ánh sáng một đen một trắng va chạm vòa chùm ánh sáng kia.
Trên bầu trời xa xa lại nổi lên một tiếng sấm, tiếp theo là một âm thanh xé rách thanh thúy.
Tiếng xé rách này trực tiếp vang lên ở màng nhĩ mỗi người trong sơn cốc này, nương theo đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt tiếp theo, mỗi người đều không thể nghe được bất kỳ thanh âm nào trong thiên địa này.
Trong thiên địa là một mảnh tĩnh mịch.
Hoàng thái hậu Ô Thị mím chặt môi, cố nén đau đớn do chói mắt, kiêu ngạo nhìn bầu trời.
Tinh Hỏa màu trắng xanh trên không trung giống như bình sứ vỡ vụn, đường tia chớp màu vàng tráng kiện trên không trung giống như một gốc cây màu vàng bị gãy, tia chớp màu vàng thậm chí hình thành vết đứt giống như rắn ở chỗ nứt gãy kia.
Ở hơi thở tiếp theo, những ánh sét trong chỗ nứt gãy kia mới tỏa ra bên ngoài, đồng thời khiến cho thiên địa xa xa sinh ra cảm ứng, vô số nguyên khí lôi điện trong nháy mắt bị rút tới, dẫn phát càng nhiều lôi điện như cự xà điên cuồng lay động ở trên không trung. (cự xà: con rắn khổng lồ)
Những lôi điện đánh xuống không có mục đích này cũng không có quá nhiều uy lực chân chính, song khi đánh vào Tinh hỏa tái nhợt đang lưu tán trên không trung, lại giống như đang không ngừng đánh mặt. (làm mất mặt)
Hoàng thái hậu Ô Thị có chút đáng tiếc khi không nghe được thanh âm lúc này.
Bởi vì bà có thể khẳng định, những tia chớp này khi va chạm với Tinh Hỏa lại vang lên thanh âm đôm đốp, không khác gì thanh âm khi đánh lên mặt phát ra.
Trong thế giới tạm thời lặng im này, Đoan Mộc Hầu nghiêng người lại.
Y nhìn thấy trên người tên bộ tướng phía sau mình dâng lên một chùm hoa bụi.
Hai vòng ánh sáng một đen một trắng kia còn đang xoay tròn, song hoàn toàn không kịp ngăn cản chùm ánh sáng kia.
Chùm ánh sáng này vọt vào từ giữa hai cái vòng ánh sáng, quần áo, máu thịt từ trước ngực đến sau lưng tên bộ tướng này nhanh chóng biến thành tro tàn, bay lả tả.
Trong nháy mắt này, trong mắt Đoan Mộc Hầu tràn ngập tuyệt vọng, sợ hãi cùng khó có thể lý giải.
Thứ đối kháng với Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ tự nhiên là Lôi Trận Thác Giáp mà Hoàng thái hậu Ô Thị nói, nhưng Tinh trụ trong tay cô thị nữ này tuyệt đối không phải là Cửu Nhãn Thiên Châu trong truyền thuyết của Ô Thị, vậy nó rốt cuộc là cái gì? Có thể cho một người tu hành cách Thất Cảnh còn không biết bao xa có thể đánh chết một gã cường giả Thất Cảnh!
- Bảo Quang quan!
Một kẻ mặc áo xanh bên người y phẫn nộ quát ra, chẳng qua ngay cả chính hắn cũng không nghe được thanh âm phẫn nộ của mình.
Khi chùm tia sáng này đánh trúng đồng bạn của mình, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Loại khí tức này đến từ Bảo Quang quan của Trường Lăng!
Tông sư Bảo Quang quan khi chống lại ý chỉ của Trịnh Tụ ngày xưa, Mặc Thủ Thành vì toàn lực phản kháng mà chết, chỉ còn lại một đệ tử chân truyền.
Người thị nữ non nớt này vốn không phải là người Ô Thị, mà là nữ tử đạt được chân truyền của Bảo Quang quan - Hồ Kinh Kinh! Vốn cũng là người Tần!
Loại tướng lĩnh cả đời chinh chiến vì vương triều như hắn vốn không thể dễ dàng tha thứ cho loại "phản bội" như vậy, cho dù hắn biết rõ lúc trước Trịnh Tụ vì muốn để cho chốn tu hành Trường Lăng nghe theo ý chỉ của nàng mà dùng thủ đoạn lôi đình cỡ nào, nhưng người Tần phản chiến, đồng bạn bên cạnh mình tử vong vẫn làm cho lửa giận của hắn dấy đến mức không thể khống chế lý trí của mình.
Giữa tia sét và Tinh Hỏa tản mạn ra khắp nơi chợt xuất hiện một đường ánh xanh.
Tên Tông sư áo xanh này biến thành một đạo lưu quang, đến trước người Hồ Kinh Kinh bên dòng suối.
Chênh lệch giữa Tông sư Thất Cảnh cùng người tu hành tầm thường tuyệt đối không chỉ ở lực lượng cùng số lượng chân nguyên có thể dẫn tụ thiên địa nguyên khí, còn ở tốc độ điều động chân nguyên, nhận biết tất cả mọi thứ.
Phía trước tên Tông sư áo xanh này, khoảng cách mấy trăm trượng dường như đã biến mất.
Khi hắn lướt tới trước người Hồ Kinh Kinh, trong tầm nhìn của tất cả mọi người, Hồ Kinh Kinh vừa mới ra tay vốn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí ngay cả hai chân cũng không kịp di chuyển một chút.
Một tiếng xùy khẽ vang.
Một đạo kiếm quang màu đỏ sậm trong tay Tông sư áo xanh này xuyên qua thân thể Hồ Kinh Kinh.
Nhưng điều làm cho tên Tông sư áo xanh này khiếp sợ trước tiên, sau đó lại làm đám người Đoan Mộc Hầu cũng khiếp sợ chính là trong thân thể Hồ Kinh Kinh không có bất kỳ máu tươi nào chảy ra.
Tông sư áo xanh này thậm chí không thể cảm nhận được kiếm quang của mình xuyên qua loại thực thể gì.
Một tiếng xùy kia chỉ là thanh âm kiếm quang của hắn xuyên qua không khí, xuyên thủng ánh sáng.
- Khúc Xạ pháp! Thiên U Tinh!
Tên Tông sư áo xanh này chính là quân sư Bàng Ngọc dưới trướng Đoan Mộc Hầu, bản thân chính là người có kiến thức rộng nhất trong tất cả môn khách của y, trong nháy mắt này hắn đã kịp phản ứng lại.
Ngay từ đầu, thị nữ phơi thịt khô bên bờ suối này vốn không nằm trong địa phương mà hắn nhận biết và nhìn thấy, ngay cả chùm ánh sáng kia cũng không phải đến từ phương vị mà hắn thấy được!
Tất cả đều chỉ là bí thuật của Bảo Quang quan kết hợp với Thiên U tinh trong truyền thuyết, ảo ảnh sinh ra trong tay nữ tử Bảo Quang quan!
Chỉ là một nữ tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, vậy mà có thể đạt tới thủ đoạn tương tự như Trịnh Tụ trong trận chiến này!
- Ở đó!
Một gã bộ tướng bên trái Đoan Mộc Hầu lúc này bắt được một vệt ảnh tích khác thường trong dư quang còn lại trong mắt. (dư quang: hình ảnh đọng lại)
Gã quát lớn một tiếng, song những người còn lại lúc này vẫn đang điếc, không thể nghe được thanh âm của gã, cho nên cũng chỉ có mình gã quay đầu đi.
Đó là phương hướng khi bọn họ đến, dưới một ngọn núi tuyết bọn họ từng xuyên qua, nơi tuyết đọng và đất đóng băng nối liền với nhau, lại chợt có ánh sáng khác thường lấp lóe, mơ hồ có thể thấy rõ là bóng hình một gã thị nữ.
Pháp trận!
Nơi đó chắc chắn còn được bố trí một cái pháp trận tăng phúc cường đại! (tăng phúc: biên độ tăng trưởng)
Nếu không cho dù bí thuật của Bảo Quang quan cực kỳ thích hợp với Thiên U tinh, cũng không có khả năng để cho một người tu hành vượt cấp giết chết Thất Cảnh!
Nhưng lúc này mới phát hiện lại tựa như có chút quá muộn.
Thân thể Tông sư áo xanh hơi cứng đờ.
Đoan Mộc Hầu cảm nhận được động tác của tên bộ tướng bên cạnh, y xoay người lại, nhưng không hề nhìn thấy chỗ Hồ Kinh Kinh trước tiên, ánh mắt của y lại bị một tòa núi băng gần sơn cốc này trực tiếp hấp dẫn.
Trên đỉnh băng kia xuất hiện một cơn sóng khí thẳng tắp.
Cứ không thể tưởng tượng nổi như vậy, tòa núi băng kia giống như là một cây gai băng nhỏ, mà ở chỗ gần đỉnh lại bị cắt thành hai đoạn.
Một đoạn đỉnh nhọn kia cứ như vậy trượt xuống sơn cốc này.