Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 765 - Q8 - Chương 93: Hạo Kiếp

Q8 - Chương 93: Hạo kiếp Q8 - Chương 93: Hạo kiếp

Núi băng vỡ vụn, hiển nhiên sẽ gây ra một trận tuyết lở khổng lồ.

Theo tiếng nổ vang khủng bố, vô số băng tuyết lăn xuống, trong nháy mắt hình thành dòng lũ cực kỳ kinh khủng.

Bất kỳ Tu hành giả nào từng thấy tuyết lở đều biết, loại tốc độ tuyết lở này sẽ càng ngày càng nhanh, một quả cầu tuyết nhỏ từ trên núi cao lăn xuống, khi tiếp cận đường ranh giới tuyết nơi chân núi thì đã to lớn hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần, hơn nữa trên đường lăn xuống, càng có thể cuốn theo càng nhiều băng tuyết.

Trong sử sách ghi chép, có một số trận tuyết lở cắn nuốt toàn bộ quân đội, thậm chí cả bộ lạc trong cánh đồng tuyết, thường thường đều chỉ xuất phát từ một ít tiếng vang gây ra những đám băng tuyết nhỏ rơi xuống, có chút thậm chí chỉ bởi vì thanh âm nói chuyện của lữ nhân hơi lớn, kích động ở trong sơn cốc, chấn đứt mấy nhánh nhũ đá trên sông băng.

Một tòa núi băng như vậy trực tiếp cắt đứt một phần lăn xuống, tạo ra trận tuyết lở sẽ hoàn toàn thôn phệ phiến sơn cốc này.

Coi như là Tông sư Thất Cảnh cũng không có lòng tin sống sót dưới trong một trận tuyết lở như vậy.

- Ngươi điên rồi sao?

Đoan Mộc Hầu hoàn toàn thay đổi sắc mặt, y không thể tin được nhìn bà lão đứng trước lều trại kia, chẳng lẽ đối phương muốn cùng bọn họ bị chôn vùi ở chỗ này?

Hoàng thái hậu Ô Thị không tiếp lời này.

Bà có chút tiếc nuối nhìn xuống đất dưới chân.

Sau khi mảnh đất này bị băng tuyết bao trùm, tất cả thảm thực vật đều sẽ chết đi, trong mấy năm sau chỉ sợ chỗ này rốt cuộc sẽ không thể có loài hoa đẹp như vậy sinh trưởng.

Cũng trong nháy mắt bà cúi đầu.

Sóng khí lạnh lẽo đã cuốn tới, cuốn mấy cái đại trướng rộng lớn trên đỉnh núi tuyết phía sau bà giống như diều cuốn lên phía trên bầu trời.

Một cái trụ ánh sáng lại xuyên thấu gió tuyết, rơi vào trên người bà.

Cột sáng này đến từ nữ tử Bảo Quang quan Hồ Kinh Kinh đang đứng ở chỗ đường ranh giới tuyết.

Lúc này Hồ Kinh Kinh không còn giấu diếm thực lực chân chính của bản thân, chẳng qua có chút không kiêng nể gì không ngừng rót chân nguyên của mình vào Tinh trụ trong tay.

Ánh sáng từ Tinh trụ trong tay nàng bắn ra xuyên qua gió tuyết lạnh như băng, nhưng vẫn làm cho mọi người cảm thấy một loại cảm giác ấm áp.

Khi những tia sáng ấm áp này hội tụ mà thành cột sáng rơi trên người Hoàng thái hậu Ô Thị, ngoại trừ vẻ ấm áp này ra, tất cả mọi người cảm thấy có một loại sức sống cực kỳ nhu hòa mà cường đại tràn vào thân thể Hoàng thái hậu Ô Thị.

Loại cảm giác này đối với đám người Đoan Mộc Hầu hiện tại mà nói, lại như khí tức của nữ tử trẻ tuổi Bảo Quang quan kia nối liền một chỗ với bà lão già nua này, chuyển sức sống tươi mới của mình không ngừng đưa vào trong cơ thể bà lão già nua này.

Nhưng đồng thời, những Tu hành giả Trường Lăng đã biết được thân phận của Hồ Kinh Kinh đều biết đây chỉ là một loại ảo giác, Bảo Quang quan không có bí thuật tồn tại loại lực lượng khiến cho người ta có thể hoạt bát như vậy, lực lượng kia đến từ bản thân Thiên U tinh trong tay Hồ Kinh Kinh.

Chẳng qua mặc dù hiểu được, thế nhưng có thể thay đổi cái gì?

Khí tức trên người Hoàng thái hậu Ô Thị chợt trở nên khổng lồ lên, giống như là một người khổng lồ đứng thẳng một lần nữa.

Bà nở nụ cười, gương mặt đầy áng đỏ.

Bà càng hiểu rõ hơn so với những Tu hành giả từ xa mà đến này, mặc dù có nguyên khí độc đáo trong Thiên U tinh tẩm bổ, khiến bà trở lại sức sống thanh xuân như vậy cũng chỉ có thể duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi này, cũng đã đủ đối với cục diện mà bà đã bố cục từ rất lâu.

Dưới tuyết lở kinh thiên động địa như vậy, tất cả mọi người đều muốn chạy trốn.

Nhưng điều quan trọng là ai có thể trốn thoát.

Khí tức trên người bà còn đang không ngừng bành trướng, nhưng thân thể bà đã bay lên không trung.

Bà liền theo cột sáng của Hồ Kinh Kinh bay về phía sườn núi nơi nàng đang ở.

Gió tuyết rất lạnh.

Song trong lòng đám người Đoan Mộc Hầu lúc này càng lạnh.

Đồng tử của bọn họ đã chuyển sang màu trắng.

Bởi vì thiên địa trước mắt bọn họ đã hoàn toàn biến thành màu trắng.

Vô số băng tuyết vỡ vụn bay đến độ cao khiến cho bọn họ khó có thể tưởng tượng, tạo thành cơn sóng tuyết cao gần mây trắng trên trời, có một đoàn bóng ma không ngừng tan rã.

Đó chính là nguồn gốc của trận tuyết lở này, tòa núi tuyết đứt đoạn rơi xuống kia.

Đoan Mộc Hầu do dự trong khoảng một cái hô hấp.

Sau đó y bay về phía Hoàng thái hậu Ô Thị đang đứng trên không trung.

Y không có lòng tin có thể sống sót ở dưới Thiên uy như vậy, y cũng không cảm thấy Hoàng thái hậu Ô Thị có thể dễ dàng chạy trốn ra ngoài như vậy. Bởi vì mặc dù bà mượn lực lượng của Thiên U tinh để trở lại tuổi trẻ trong chớp mắt, giữa một cái chớp mắt này, lực lượng mà Hoàng thái hậu Ô Thị thể hiện ra cũng không kém bọn họ bao nhiêu.

Y không cam lòng chính mình cứ thất bại thảm hại như vậy.

Hơn nữa nếu có cơ hội sinh tồn dưới trận hạo kiếp này, vậy nhất định chính là ở trên người Hoàng thái hậu Ô Thị này.

Theo thân ảnh của y bay lên, phía sau y có ba đạo kiếm khí sắc bén hiển hiện.

Ba gã bộ tướng còn lại cũng bay lên, theo sát phía sau y.

Ba gã bộ tướng này giống như đôi cánh phụ trợ y bay lượn, ba đạo kiếm khí mạnh yếu khác biệt này đồng thời cắt và ngăn cản gió tuyết đang đến trước mặt, làm cho y có thể nhanh hơn so với Hoàng thái hậu Ô Thị.

Bốn đạo kiếm khí thẳng tắp này nhanh chóng tiếp cận cột sáng kia, tiếp cận bà lão bên trong đó.

Đoan Mộc Hầu có lòng tin mình có thể ngăn chặn được bà lão này, y thậm chí đã thấy rõ nếp nhăn trên gương mặt ửng đỏ của bà.

Nếu như nhất định phải chết, vậy tất cả sẽ chết ở chỗ này.

Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên nhìn thấy một nụ cười cực kỳ quái dị của bà lão kia.

Y nhìn thấy bà nói với mình một câu.

Trong tai y lúc này tuy vẫn đau đớn không ngừng, mặc dù không còn yên tĩnh không tiếng động như trước đó, nhưng vì phong lôi không ngừng, cho nên y không thể nghe rõ thanh âm rất nhỏ trong hạo kiếp này, mà chỉ thông qua khẩu hình miệng, y lại có thể dễ dàng hiểu được câu nói của bà.

- Ngươi quên ta đã từng nói cho ngươi biết, ta có hai thị nữ ở chỗ này.

Hô hấp của Đoan Mộc Hầu đột nhiên dừng lại.

Y đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trong gió tuyết đầy trời, tốc độ của một bóng ma khổng lồ không ngừng phình to ra chợt nhanh hơn mấy lần.

Một đoạn băng nhọn trong suốt thậm chí còn nhanh hơn gió lạnh, xuyên thấu qua trong những bông tuyết bay múa.

Trong một đoạn băng nhọn trong suốt này là một loại kiếm ý mà y quen thuộc, lạnh lẽo mà đáng sợ.

Đồng tử của y kịch liệt co lại.

Trong nháy mắt, y phát ra một tiếng gầm vô cùng thê lương, nguyên khí bản mệnh trong cơ thể đều nở rộ ra.

Một tiếng ầm trầm đục.

Vô số băng tuyết điên cuồng bay ra ngoài.

Ngay cả gió tuyết từ trên không trung bao trùm xuống dường như cũng bị đánh tan trong nháy mắt này.

Một mảnh không gian trong sáng xuất hiện trên bầu trời.

Rất nhiều kỵ binh từ xa xa chạy tới nhìn thấy một màn khiến người ta rung động.

Bên trong một mảnh tuyết lở cực lớn, một đoạn đỉnh băng cùng mấy đạo kiếm khí bàng bạc đụng vào nhau.

Mà trong đoạn đỉnh băng óng ánh trong suốt kia, tựa như thoáng có thân ảnh một thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, đỉnh núi băng trên không trung sụp đổ.

Sau đó những đống tuyết lở khổng lồ bao trùm phiến bầu trời này, thậm chí còn nuốt chửng cái trụ ánh sáng chói mắt kia vào trong đó.

Thân thể của tất cả những Tu hành giả trên không trung biến mất trong vô số đống tuyết lở ầm vang hỗn loạn trên bầu trời.

Đám Kỵ quân Ô Thị từ xa xa chạy tới đều kinh hãi nhìn, bọn họ không thể nào khống chế thú cưỡi dưới thân, cũng không cách nào tới gần.

Bình Luận (0)
Comment