Tuyết lở hoàn toàn nuốt chửng sơn cốc ấm áp, lấp đầy toàn bộ mảnh sơn cốc này, tiếng nổ vang nối liền còn đang không ngừng vang lên, ngay cả núi tuyết xa xa cũng bởi vì tiếng nổ thật lớn mà sinh ra tuyết lở ở mức độ khác biệt.
Kỵ quân Ô Thị dũng mãnh đến bên bờ trận tuyết lở này trước tiên, càng có chút Hoàng tộc cưỡi sói xanh vọt vào trong gió tuyết trước tiên.
Song ở trước mặt tuyết lở cuồn cuộn, những Hoàng tộc này vốn không có cách nào tiếp cận sườn núi của Hoàng thái hậu Ô Thị lúc trước.
Sắc mặt những Hoàng tộc này cực kỳ khó coi.
Tuyết trước mặt bọn họ tựa như bọt biển, chất đống tầng tầng lớp lớp, càng chất đống càng cao.
Cho đến sau rất nhiều lần hô hấp nặng nề, dòng tuyết lở dần dần ngừng, tiếng gió cũng nhỏ đi, thiên địa mới dần dần khôi phục thanh minh.
Lúc này thân thể bọn họ lại chợt cứng ngắc.
Bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng mà bản thân sẽ không bao giờ quên.
Gió tuyết dần dần tan đi không che được ánh sáng, cột sáng tiếp dẫn Hoàng thái hậu Ô Thị lúc trước vẫn còn đang sáng.
Điều khác biệt là nữ tử của Bảo Quang quan - Hồ Kinh Kinh đang đi xuống.
Tinh trụ trong tay nàng phát ra cột sáng ấm áp, vẫn luôn rơi vào một chỗ trên sườn núi kia.
Nơi cột sáng rơi xuống, có hai đống băng cứng trong suốt.
Đối với những Tu hành giả này mà nói, chuyện này không khó lý giải, khi lực lượng nguyên khí cường đại thổi tan những mảnh vụn băng tuyết kia, đè ép lên khối băng và bông tuyết, đã tự nhiên sinh ra loại tinh thể băng trong suốt nhìn như không nhiễm một hạt bụi này.
Điều làm cho bọn họ rung động chính là bóng người trong hai đống băng cứng.
Ở sườn núi hơi cao, chỗ cột sáng ấm áp vẫn luôn bao phủ là bốn cột băng trong suốt thẳng tắp.
Bốn cây băng trụ thẳng tắp trong suốt, người đứng bên trong chính là Hoàng thái hậu Ô Thị cùng một thiếu nữ áo xanh.
Trên người thiếu nữ lúc này vẫn tỏa ra kiếm ý cực kỳ mãnh liệt, thậm chí có thể nhìn thấy nở rộ ra ngoài trong không khí.
Bốn cây trụ băng hình dạng khác biệt nhau này hiển nhiên là do kiếm ý của nàng sinh ra, mang theo một loại hàn ý hoàn toàn khác với băng tuyết phương thiên địa này.
Một đống băng cứng khác đối diện bọn họ lại là cực kỳ hỗn loạn.
Bốn bộ tướng của Đoan Mộc Hầu đã hoàn toàn biến thành tượng băng, bọn họ cầm kiếm bảo vệ y ở trung tâm, song trên người lại bị băng cứng đâm thủng nhiều chỗ, sau đó lại bị đông lạnh lại, lực lượng trên người bọn họ tác động lên băng cứng bên ngoài cơ thể biến thành gai nhọn cực kỳ hỗn loạn, mỗi một cây băng nhọn đều lóe ra hàn quang khiến tim người ta đập nhanh.
Đoan Mộc Hầu đứng ở trong không gian chật hẹp bốn người hợp vây mà thành này, trên người y không có bất kỳ băng cứng nào, chỉ có một tầng sương trắng, tựa như sương mùa thu trên ngói Trường Lăng.
Song khuôn mặt, thần sắc của y còn tối tăm, còn khó coi hơn hơn so với bốn gã bộ tướng đã chết kia.
Nhìn thần sắc của y lúc này, tất cả mọi người đều hiểu được người có tâm như tro tàn là dạng gì.
Hoàng thái hậu Ô Thị chợt động.
Bước chân của bà cũng giống như bình thường, cực kỳ mạnh mẽ.
Khi nhìn thấy bà cất bước đi ra trung tâm của bốn cột băng trong suốt kia, đám Kỵ quân Ô Thị bị rung động bởi tình cảnh này chợt phát ra tiếng hoan hô như sóng thần.
Tên Vương hầu Trường Lăng sắc mặt tối tăm, vô lực cùng tuyệt vọng, không cam lòng, chính là thứ làm nổi bật vẻ uy nghiêm cùng cường đại của bà lúc này.
- Thật sự ngươi nên trực tiếp chết thì tốt hơn.
Hoàng thái hậu Ô Thị đi tới trước mặt Đoan Mộc Hầu, chậm rãi nói.
Lời nói của bà rất bình thản, không có bất kỳ sự trào phúng nào, thậm chí còn mang theo một chút đồng tình nhàn nhạt.
Khi tận mắt nhìn thấy tất cả bộ tướng trung thành với mình chết trận, nhưng vẫn không thay đổi được kết cục của trận chiến này, đây chính là điều bi ai nhất.
- Có lẽ bây giờ ngươi cũng đã hiểu được, Vì sao Vương Kinh Mộng năm đó không lựa chọn chạy trốn sống sót, mà nhất định phải chết trận ở Trường Lăng.
Nhìn Đoan Mộc Hầu vẫn không cách nào nói nên lời, Hoàng thái hậu Ô Thị có chút thở dài nói:
- Bách Lý Tố Tuyết đã hủy tâm cảnh của ngươi trước đó, tiếp theo ngươi lại hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ chết ở trong tay đệ tử thân truyền của hắn. Loại Vương hầu như các ngươi a, luôn cho rằng mình cùng một cấp độ với Bách Lý Tố Tuyết, còn có những Tu hành giả đứng đầu ở Ba Sơn Kiếm Tràng trước kia, chỉ sợ cho đến khi thực sự bại vong mới phát hiện không phải như thế. (bại vong: thất bại và tử vong)
- Tại sao lại như vậy?
Đoan Mộc Hầu gian nan ngẩng đầu lên, y nhìn bà lão này cùng với hai thị nữ kia -- cũng chính là Tu hành giả trẻ tuổi đến từ Trường Lăng. Y không muốn thừa nhận thất bại, nhưng lại không thể hiểu những gì mà bà nói.
Lời nói của bà lão đánh trúng nỗi đau trong nội tâm y, y không cách nào tưởng tượng được vì sao mình lại có chênh lệch với đám người Bách Lý Tố Tuyết lớn như vậy.
Cũng là Thất Cảnh, cũng có quá trình tu hành gian khổ, y thậm chí còn có kinh lịch trưởng thành, càng nhiều chiến đấu gian nan hơn so với Bách Lý Tố Tuyết.
- Vậy bắt đầu nói từ trận chiến đấu đi.
Hoàng thái hậu Ô Thị nhẹ nhàng nhìn y, nhìn một mảnh mênh mông đang từ xa xa chạy nhanh tới đều thuộc về Kỵ quân của đất nước bà đang nắm giữ, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi không hiểu rõ ta đầy đủ, mấy năm nay ta có thể nắm giữ Ô Thị, cho tới bây giờ vẫn không hề dựa vào tu vi cùng chiến lực của ta. Tinh thần và ý chí có thể tạo ra lòng can đảm và chiến thắng. Thất bại của các ngươi nằm ở chỗ, năm đó sau khi đám người ở Ba Sơn Kiếm Tràng chết, trong những Tu hành giả trác tuyệt của Trường Lăng này, ngoại trừ Dạ Sách Lãnh cùng Mặc Thủ Thành và một số ít người khác ra, thật sự không có mấy người coi trọng đồ vật bên ngoài hơn lợi ích của bản thân.
- Những Tu hành giả ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó chết đi, bọn họ có thể chết trận, không tiếc hy sinh vì một lý do mà bản thân cho là đúng. Nhưng loại Vương hầu các ngươi, phần lớn đều là bởi vì đạt được lượng lớn lợi ích mà lựa chọn đứng về phía Trịnh Tụ cùng Nguyên Vũ.
- Đám người các ngươi khác biệt về bản chất với những người như Bách Lý Tố Tuyết. Cho nên dù các ngươi dùng hết tất cả phương pháp đuổi theo, cho dù dùng hết tất cả tài nguyên mà vương triều Đại Tần có thể cung cấp, các ngươi vẫn chỉ có thể nhìn lên bọn họ, thậm chí ngay cả những nữ tử như Dạ Sách Lãnh thì các ngươi cũng không bằng.
- Trong trận chiến đấu này, điều các ngươi nghĩ ở rất nhiều thời khắc không phải là muốn hoàn thành quân lệnh, mà là mạng sống của mình, cho nên các ngươi bỏ lỡ rất nhiều thời cơ, dẫn đến bố cục do ta sắp đặp mới có thể đi tới kết quả cuối cùng mà không có một bước lỗi nào như vậy.
- Ta không biết những bộ tướng của ngươi rốt cuộc đã hiểu rõ trước khi chết hay chưa.
Hoàng thái hậu Ô Thị dừng lại một chút, bà dùng ánh mắt có chút tôn kính nhìn những Tu hành giả trong tượng băng kia, lạnh nhạt nói:
- Bọn họ được ân tình của ngươi, hoặc là bởi vì tình nghĩa mà trở thành tử sĩ trung thành với ngươi, thế nhưng đi theo thủ lĩnh như ngươi, ngay từ đầu bọn họ chính là không có quá nhiều tiền đồ nha, đều sẽ không đạt được bất cứ thành tựu nào. Mặc dù hy sinh tên tuổi, nhưng lại có thể được lưu lại vào trong sử sách sao?
Bà nói rất nhiều với Đoan Mộc Hầu.
Trong quá trình bà nói những lời này, Đoan Mộc Hầu cũng không hề lên tiếng phản bác.
Bà mặc kệ Đoan Mộc Hầu lúc này sẽ nghĩ như thế nào, bởi vì đối với cường giả chân chính như bà mà nói, sẽ luôn chỉ cần dẫn dắt người khác đuổi theo tiết tấu của mình.
- Ngươi dù sao cũng là một trong mười ba Vương hầu Đại Tần, đối với đối thủ như các ngươi, ta sẽ có sự tôn trọng đến cuối cùng.
Bà có chút mệt mỏi, vì thế nói cho Đoan Mộc Hầu nghe một câu cuối cùng mà mình muốn nói.
Sự tôn trọng đến cuối cùng có nghĩa là một kiểu chết có tôn nghiêm.
Nếu không có khả năng tái chiến, vậy chính là tự sát.