Cường giả thất bại vẫn là cường giả như trước.
Chốn tu hành của các vương triều hàng năm đều có Tu hành giả mới xuất hiện, những người có thể cường đại đủ để được ghi chép trong sử sách, rất nhiều kinh nghiệm của bọn họ vốn đáng để tôn kính.
Khi Đoan Mộc Hầu quyết định tự sát, y lại sinh ra vô số kính ý đối với bà lão Ô Thị già nua trước mặt này.
Bởi vì bất kẻ ở Ô Thị hay là ở những vương triều còn lại, nữ tử muốn nắm giữ triều chính còn khó khăn hơn nhiều so với nam tử.
Mấu chốt nhất chính là, bà lão Ô Thị này cho tới bây giờ đều không dùng lực lượng của bản thân mình.
- Có lẽ nếu gặp ngươi sớm hơn mười năm, sớm bại trong tay ngươi, vậy mọi chuyện sẽ rất khác.
Khi y cuối cùng chậm rãi cúi đầu, để cho một đoạn băng nhọn sắc bén đâm xuyên qua cổ họng mình, y nghiêm túc nói một câu này.
Hoàng thái hậu Ô Thị không đáp lại.
Nhưng bà hiểu được ý của tên Vương hầu Đại Tần này.
Nếu khi đó Đoan Mộc Hầu có thể hoàn toàn thấy rõ mình, vậy y sẽ có khả năng thành tựu, sẽ có khác biệt rất lớn trên con đường tu hành.
- Ngươi lại thua một trận.
Bà không nhìn Đoan Mộc Hầu nữa, mà quay đầu nhìn chỗ Tinh Hỏa tái nhợt từng rơi xuống, chậm rãi nói một câu, khóe miệng lộ ra ý cười đắc ý.
- Ngươi rất muốn Cửu Nhãn Thiên Châu, nhưng ngươi không thể tưởng tượng được thứ này đã đến trong tay ai.
Dưới ánh tuyết trắng phản chiếu, đôi mắt của bà lão Ô Thị này vẫn có vẻ có chút mờ nhạt đục ngầu.
Lực lượng của Thiên U tinh cũng chỉ làm cho bà trẻ trung như vậy trong chớp mắt, sau khi hào quang nở rộ, lại tựa như thiêu đốt càng nhiều Tinh lực của bà.
Nhưng bất kể là Hồ Kinh Kinh hay Tạ Nhu ở một bên, đều cảm thấy trong ánh mắt bà lão này tràn ngập thiện ý cùng trí tuệ.
Hai thiếu nữ đều rất đơn thuần, càng đơn thuần lại càng có thể thấy rõ bản chất của sự vật.
Hai người đều cảm thấy bà lão Ô Thị này sở dĩ có thể thắng nữ chủ nhân của Trường Lăng, chính là bởi vì bà thấy rõ lòng người, biết người nào có thể tín nhiệm.
......
Bầu trời nhiều mây, nhưng lại không mưa.
Rất nhiều phủ đệ của Sở đô đều treo đèn sáng.
Trong sông lớn từng có những chuyến hạm lớn U Phù xuất hiện bên ngoài Sở đô, gợn sóng có chút mãnh liệt, nhưng gió vừa vặn từ hạ lưu thổi đến, điều này hiển nhiên đã tạo thuận lợi cho rất nhiều thương thuyền muốn đi thượng nguồn, cho nên số lượng thuyền trên mặt sông hiện tại còn nhiều hơn một chút so với ngày thường.
Trong một vịnh sông nhỏ cách đô thành nước Sở rất gần, có một chiếc thuyền con đang di chuyển, Triệu Tứ tiên sinh danh chấn thiên hạ đang ở trên thuyền này.
Cô đơn độc một mình, uống nước chè mà Sở đô bán, đưa mắt nhìn ánh đèn như sao trong Sở đô.
Trong nước chè có khối lê được cắt rất đồng đều, còn có một ít quế khô, sau khi được nấu bên trong nước chè, sẽ lại trở nên "mập mạp" lên, tản ra một loại hương thơm rất dễ ngửi.
Nhìn thấy càng nhiều phong cảnh, tầm mắt sẽ trở nên rộng mở.
Bất kể là thức ăn tinh xảo, hay là những quẩn thể kiến trúc có vẻ thanh tú dưới trời đầy mây, đường cong được thợ thủ công chế tạo khiến người ta thán phục, đều làm cho cô thầm cảm thán, cảm thấy vương triều lâu đời này thực sự có nội tình mạnh hơn rất nhiều so với vương triều Đại Triệu cố thổ của cô.
Giống như gió có thể thổi cánh buồm lớn, mang theo thuyền lướt đi, giống như một chén nước chè này để lâu sẽ lạnh, trên thế gian này có rất nhiều chuyện là không thể tránh khỏi.
Cô thừa nhận năm đó Đế vương ngu ngốc kia quản lý vương triều nước Triệu, mặc dù không phải bởi vì đối thủ như Đại Tần và Ba Sơn Kiếm Tràng, chỉ sợ bị tiêu diệt cũng là chuyện sớm muộn.
Chỉ là chuyện đã xảy ra hiển nhiên sẽ không cách nào quên.
Một chiếc thuyền trôi dạt về phía hạ lưu.
Tốc độ lướt đi của thuyền không nhanh, song tự có một loại khí tức độc đáo, lại rất tự nhiên hấp dẫn cảm giác của nàng.
Cô buông chén nước chè đã uống hơn phân nửa, dùng một chiếc khăn tay bằng vải thô lau khóe miệng, sau đó yên lặng chờ đợi.
Nhìn thuyền kia tiến lên, trên người cô không có một chút chân nguyên dao động toát ra, thế nhưng chỉ có chính cô rõ ràng nhất, khí thế của mình càng ngày càng hoàn mỹ.
Trước đó không lâu, cô đã có một cuộc chạm trán với Tề Tư Nhân.
Khi đó chiến ý của cô tràn đầy, trạng thái cũng đạt tới đỉnh phong.
Chẳng qua so sánh với hiện tại, trận chiến đấu kia nhiều nhất chỉ có thể nói là hoạt động một chút thân thể.
Một trận quyết đấu đủ để được xưng là vang vọng sử sách, không chỉ phải xem đối thủ của song phương là ai, tu vi song phương mạnh hay yếu, còn phải xem ý nghĩa đại biểu.
Trong thế giới người tu hành năm mươi năm gần đây, điều khiến Tu hành giả trong thiên hạ tưởng tượng và chờ mong nhất, kỳ thật chính là trận chiến giữa Tông sư Triệu Kiếm Lô cùng Kiếm thủ thiên hạ Vương Kinh Mộng.
Chẳng qua trận chiến này cuối cùng vẫn chưa thành công.
Khi đối địch với Tề Tư Nhân ngày đó, Triệu Tứ tiên sinh Triệu Diệu biết mình đã lĩnh ngộ được tất cả kiếm ý mà sư tôn hy vọng mình có thể cảm ngộ, đã tiếp cận rất gần cảnh giới của sư tôn mình năm đó. Song hôm nay nhìn con thuyền kia dần dần tiếp cận, cô cũng biết mình lúc ấy chỉ là tiếp cận rất gần, cũng không phải là bằng hoặc vượt qua.
Chỉ có loại đối thủ định mệnh này, cũng là đối thủ mà toàn bộ sư môn chờ đợi rất nhiều năm, mới để cho cô thực sự đứng ở độ cao như vậy.
Khi hai chiếc thuyền tiếp cận không quá năm mươi trượng, thấy rõ bộ mặt Đinh Ninh đang đứng trên đầu thuyền, cô khẽ gật đầu, chắp tay mà đứng.
Lúc này cô xác định mình đã không có bất kỳ khác biệt gì với sư tôn năm đó.
- Triệu Kiếm Lô quả nhiên bất phàm, đều là nhân kiệt.
Đinh Ninh nhìn cô, bình tĩnh nói một câu này.
Trong miệng người khác nói ra lời nói như vậy có lẽ có vẻ khách sáo hoặc là dối trá, song từ trong miệng hắn nói ra lại hoàn toàn không giống.
Triệu Diệu hơi nhướng mày, thản nhiên thừa nhận một câu khen ngợi này, sau đó hỏi:
- Ngươi ở quận Giao Đông, sao lại đột nhiên đến nơi này?
- Đón một vị bằng hữu cũ, thuận tiện xử lý một việc.
Đinh Ninh trả lời.
Triệu Diệu lập tức hiểu ra, ánh mắt chợt lóe:
- Bách Lý Tố Tuyết sắp tới rồi sao?
Đinh Ninh không nói gì, chỉ gật đầu.
Triệu Diệu hít sâu một hơi, nhìn hắn nói:
- Ngươi nợ Triệu Kiếm Lô ta một kiếm.
Đinh Ninh nói,
- Ta nợ Triệu Kiếm Lô.
Triệu Diệu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
- Có muốn đổi thời gian không?
Đối với bản thân cô, hiện tại cũng không phải là một trận so kiếm trong kế hoạch, chỉ là gặp đúng lúc mà thôi.
Nhưng trong mắt cô, nếu kế tiếp Đinh Ninh có chuyện quan trọng muốn làm, vậy trận so kiếm như vậy có thể dời lại.
- Không cần.
Nhưng Đinh Ninh lại lắc đầu, nói:
- Cố ý không bằng đúng lúc.
Sau khi hơi dừng một chút, Đinh Ninh nhìn thoáng qua bầu trời phương xa, nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta cũng đã chờ một kiếm này rất nhiều năm, hơn nữa trong Sở đô lúc này, nếu có người làm ta kính sợ giống như sư tôn ngươi, ta cũng sẽ không tùy ý mà đến như thế.
Triệu Diệu tiếp tục gật đầu làm lễ.
Lần hành lễ trước là vì bản thân, mà lần hành lễ này là thay sư tôn của cô.
- Vậy thì bắt đầu?
Cô tiếp tục hỏi.
- Một kiếm như vậy làm sao có thể tiến hành trong yên lặng, thiếu đi khán giả xứng đáng?
Đinh Ninh nhìn tường quách Sở đô cách đó không xa, nhìn tường thành mới xây, nhìn cửa nam cao nhất trên tường thành, mỉm cười.
Triệu Diệu trong nháy mắt hiểu ý của Đinh Ninh, cũng nở nụ cười, cười vô cùng ngạo nghễ,
- Vậy liền theo ý của ngươi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngồi ở trong mái che thuyền nhỏ, tay ngọc cầm một bình rượu mới.
Lần này nàng không tùy ý mặc quần áo phổ thông nhất, mà lại mặc áo hoa trắng tinh như tuyết.
Bầu rượu này cũng không phải là rượu chua thô sơ được ủ một cách tùy ý trong Ngô Đồng Lạc, mà là rượu ngon mà chỉ có Công Tôn gia đứng đầu quý tộc quyền quý năm đó mới ủ được.