Hỏa lực trong những Diễm tiễn này trái lại bị kiếm ý của đối phương hấp dẫn, biến thành thế lửa cháy trời, trong thiên hạ này cũng chỉ có Tông sư của Triệu Kiếm Lô mới có thể khống chế hỏa diễm đến trình độ này.
Nữ tử từ trên thuyền nhỏ tung người mà lên có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cũng chỉ có thể là Triệu Diệu tiên sinh nổi danh cùng Bạch Sơn Thủy trong truyền thuyết.
Tất cả quân sĩ và Tu hành giả trên tường thành đều không thể tưởng tượng được Tu hành giả đất Triệu trong truyền thuyết này lại ngang nhiên xuất hiện như vậy là muốn làm cái gì, rất nhiều quân sĩ và tướng lĩnh thậm chí xuất hiện thất thần ngắn ngủi trong nháy mắt hỏa diễm cháy đầy trời này, song khi một ít Phù khí liên tiếp được kích phát, một ít tiếng gió sắc bén cùng hỏa diễm cuốn ngược ma sát với nhau, phát ra một ít tiếng rít nặng nề, hơn mười Kiếm sư đã sớm chờ đợi trên tường thành đồng thời làm ra phản ứng.
Rất nhiều Tu hành giả ở trong quân đội Đại Tần đều là cá nhân tương đối độc lập, bọn họ không cần quân lệnh, ở trong chiến đấu xem xét thời thế, tự mình ra tay dựa theo phán đoán của bản thân.
Kiếm sư Trường Lăng vốn dũng mãnh cùng kiêu ngạo, mặc dù bị danh tiếng của Triệu Tứ tiên sinh chấn nhiếp, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Triệu Tứ tiên sinh không coi ai ra gì đạp về phía cửa thành, cũng đã hoàn toàn đốt cháy ý chí chiến đấu của những Kiếm sư này.
Hơn mười đạo phi kiếm mang theo tiếng xé gió khác biệt, chợt xuyên qua màn lửa.
Đại đa số phi kiếm trong quân giỏi che dấu sát khí, đặc biệt là am hiểu phối hợp.
Trong hơn mười đạo phi kiếm thì đại đa số chỉ khi xuyên qua màn lửa mới mang theo một chùm dòng xoáy rõ ràng, một đường vết cháy nhàn nhạt, sau đó đột nhiên biến mất liền như không tồn tại.
Trong không khí bị chân hỏa thiêu đốt cực nóng, có thể thấy được rõ ràng kiếm đạo bạo liệt, cũng chỉ còn lại mấy đạo.
Nhưng đối với người tu hành mà nói, sự nguy hiểm nhất của phi kiếm Trường Lăng chính là biến mất trong nháy mắt, không thể tìm ra chút dấu vết.
Trong nháy mắt sau, những phi kiếm biến mất này có lẽ sẽ hiện ra từ dưới mái ngói, sẽ từ trong bóng tối dưới lòng bàn chân, có lẽ sẽ từ trong một đóa bọt nước bắn tung tóe trên mặt sông, hoặc là một đóa hoa lửa từ bầu trời rơi xuống, hơn nữa trực tiếp đến gần nơi cách quanh người Triệu Tứ tiên sinh mấy thước.
Có một số phi kiếm có thể đồng thời bắn đến từ góc độ khác nhau, có một số phi kiếm có lẽ cố ý đến hơi muộn, hoặc vẫn trốn tránh một cách âm hiểm như trước, chờ đợi thời cơ đối phương ra tay hoặc là chân nguyên lưu động không thông.
Hơn mười tên Kiếm sư điều khiển phi kiếm tùy tâm mà động, có thể biến ảo ra vô số khả năng ở trong một hơi thở.
Hơn mười đạo phi kiếm chính là vô số kiếm ảnh.
Huống chi đây còn là một nhóm Kiếm sư đầu tiên phản ứng lại.
Kiếm sư hội tụ trên tường thành này sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên số lượng Kiếm sư ra tay cũng sẽ dần dần tăng lên.
Trong tiềm thức của những Kiếm sư Trường Lăng này, chưa từng có Tu hành giả nào có thể chính diện chống lại nhiều phi kiếm như vậy, cho nên vô số cường giả địch quốc sau khi bị phát hiện tung tích ở Trường Lăng, cũng chỉ có thể chạy mà không thể đứng vững chiến đấu.
Cho nên theo bọn họ thấy, Triệu Tứ tiên sinh cho dù không lui, cũng chỉ có du đấu, tuyệt đối không có khả năng giống như lúc trước, không coi ai ra gì tiếp tục bước về phía cửa thành. (du đấu: vừa đánh vừa lùi)
Song hình ảnh hiện thực lại làm cho ánh mắt của bọn họ ngưng đọng một lần nữa!
Triệu Diệu hoàn toàn không quan tâm hơn mười đạo phi kiếm này.
Cô hoàn toàn không thay đổi thế đi, nhàn nhã như dạo chơi trên không trung, đi tới nóc vọng lâu giữa cửa thành.
Bởi vì đằng sau cô có Đinh Ninh.
Cô đã xuất thủ một kiếm, ngăn cản những Phù khí của quân Tần, những phi kiếm kế tiếp này chính là chuyện của Đinh Ninh, không liên quan gì đến cô.
Một tiếng "xùy" nứt ra.
Một đạo phi kiếm đầu tiên cảm ứng được lực lượng của cô thu liễm, mang theo một tia khí tức không thể tin được, chợt gia tốc, mang theo một đường kiếm ảnh như băng mỏng trên không trung, hung hăng cắt về phía phần cổ cô.
Trong nháy mắt một đạo phi kiếm này nảy sinh khí tức độc ác, không gian quanh người cô mấy thước thậm chí hơn mười trượng vốn có vẻ coi như là yên tĩnh, chợt trở nên cuồng loạn không chịu nổi, bắt đầu náo loạn lên.
Tay trái của Đinh Ninh rời khỏi hông.
Trong không gian bạo loạn này lại có những bông hoa nhỏ màu trắng yên tĩnh nở rộ.
Mọi thứ dường như chậm lại.
Một thanh tàn kiếm chọn trúng thanh phi kiếm nổi loạn trước tiên kia, tạo ra một tiếng vang khẽ, một vòng gợn sóng như sóng nước trong nháy mắt nhộn nhạo ra cực kỳ rõ ràng bên trên không trung, trên thân tàn kiếm nở rộ càng nhiều hoa nhỏ màu trắng, phiêu đãng trong không khí.
Thanh phi kiếm đang xoay tròn kia bị đánh bay, đánh trúng một thanh phi kiếm khác vừa mới từ dưới mái hiên bay ra, tiếp theo lại bắn ra ngoài, đánh trúng một đạo phi kiếm như sao băng từ phía trên rơi xuống.
Trong tầm mắt của tất cả người tu hành, thanh tàn kiếm không ngừng nở ra hoa trắng nhỏ kia chỉ chọn trúng mấy đạo phi kiếm, toàn bộ quá trình có vẻ cực kỳ rõ ràng, song những phi kiếm này bay vòng ra ngoài, trong nháy mắt lại thay đổi toàn cục.
Chung quanh thân thể Triệu Diệu đang có phi kiếm bay lượn khắp nơi, đang xuyên thẳng qua, nhưng thân thể cô lại giống như biến thành một loại ma tính nào đó ngăn cách sự tồn tại của những phi kiếm này, không có một thanh phi kiếm nào có thể rơi vào trên người cô.
Cũng không có bất kỳ một thanh phi kiếm nào có thể rơi vào trên người chủ nhân của thanh tàn kiếm phía sau cô.
Tất cả phi kiếm vẫn phi hành trên không trung, song tuyệt đại đa số chủ nhân của phi kiếm, trong nháy mắt này thậm chí đã quên mất việc khống chế phi kiếm của mình.
Ánh mắt và nhận biết của mọi người đều rời khỏi thân thể Triệu Tứ tiên sinh, rơi vào trên người Đinh Ninh ở phía sau cô.
Phi kiếm vẫn nở rộ trên không trung.
Hỗn loạn lại làm cho người ta có một loại cảm thụ rõ ràng khó hiểu, giống như mỗi một thanh phi kiếm đều ở vị trí nó nên ở. Những thanh âm phi kiếm va chạm lẫn nhau, thậm chí giống như là khúc nhạc, mang theo một loại nhịp điệu độc đáo.
Trên thế giới này không có Thần minh chân chính.
Nhưng trong nháy mắt này, nhìn thân thể Đinh Ninh bị ráng đỏ chiếu lên đỏ rực, nhìn một thanh tàn kiếm tựa như rất yên tĩnh kia, rất nhiều Tu hành giả cảm thấy mình gặp được Thần minh.
Mấy gã Tông sư Thất Cảnh còn chưa ra tay thân thể không ngừng run rẩy, từ chỗ sâu nhất trong nội tâm dâng lên sợ hãi mãnh liệt.
Thanh Mạt Hoa tàn kiếm này đã đại biểu cho thân phận của đối phương.
Mà dễ dàng đánh bay hơn mười thanh phi kiếm hợp vây như vậy, chỉ đang chứng minh đối phương chính là người kia trở về.
Bởi vì trên đời chỉ có một người có thể lấy kiếm phá kiếm như vậy, không dựa vào vũ lực mà cảm giác ra kiếm ý, kiếm lộ, đồng thời phá vỡ một cách rõ ràng như thế.
Tựa như Thần tích.
Trên mái hiên vọng lâu phát ra hai tiếng động nhẹ.
Hai chân Triệu Diệu và Đinh Ninh đã rơi xuống đất.
Hai người yên lặng đứng ở một đầu mái nhà lầu thành, thân ảnh ở trong ánh sáng trời cao lớn như vậy, ở trong ánh mắt của những người tu hành này, bọn hắn tựa như đứng ở trên trời.
Có rất nhiều âm thanh kim loại rơi xuống đất.
Thứ rơi xuống đất có phi kiếm, có binh khí trong tay rất nhiều người, thậm chí có trận khu để kích phát pháp trận. (trận xu: chìa khóa)
Không chỉ có người tu hành, rất nhiều quân sĩ khi hiểu ra người đi theo phía sau Triệu Tứ tiên sinh là ai, vô số ký ức cùng một loại cảm xúc mãnh liệt khó tả mang theo một thời đại dường như đã bị dập tắt, chợt hiện lên trong lòng bọn họ.
Ở thời điểm đó.
Người kia là quân thần của bọn họ. (quân thần: kẻ đứng đầu đội quân)
Đó là chiến thần của bọn họ.
Là tồn tại bất khả chiến bại luôn luôn xung phong đi đầu.
Là Kiếm thủ thiên hạ mà bọn họ sùng bái cuồng nhiệt và đi theo.