Đối với quân nhân Đại Tần mà nói, dũng mãnh là bản tính khắc vào cốt tủy của bọn họ, mà phục tùng quân lệnh lại là bản năng hình thành sau vô số lần huấn luyện, đối với quân sĩ bình thường cùng Tu hành giả trong quân mà nói, bọn họ rất ít có cơ hội suy xét mệnh lệnh của cấp trên là đúng hay sai.
Mà đối với một số tướng lĩnh có thể quyết định hướng đi của toàn bộ quân đội mà nói, thứ bọn họ cân nhắc càng nhiều là quyền hành.
Loại cân nhắc này xuất phát từ lợi ích và tương lai của cả vương triều, sinh tử mấy vạn thậm chí mấy chục vạn thuộc hạ của mình, thậm chí là sinh tử của người nhà bọn họ.
Cho nên khi một số chuyện đối với toàn bộ vương triều mà nói là cực kỳ trọng yếu phát sinh, đại đa số người trong số họ đều không có đủ quyền được biết.
Thậm chí ở Trường Lăng ngày xưa, khi một ít quân đội nhận được Thánh ý, nhận được mệnh lệnh của cấp trên trực tiếp quản lý bọn họ, xả thân không màng sống chết dùng mạng của mình lấp vào, cuối cùng khi nhìn thấy địch nhân mà bọn họ đối mặt, bọn họ mới không thể tin được, kẻ mà mình cần phải đối mặt lại đúng là người mà bọn họ sùng bái cuồng nhiệt cùng kính yêu vô cùng.
Mà đối với quân sĩ và Tu hành giả của toàn bộ vương triều Đại Tần mà nói, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có.
Bọn họ không ở Trường Lăng, chỉ nghe qua kết quả của chuyện xưa năm đó.
Bọn họ còn chiến đấu như bình thường, cũng muốn truy đuổi bước chân của một anh hùng nào đó trong lòng, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
Ba Sơn Kiếm Tràng không còn tồn tại.
Những anh hùng và chiến thần trong lòng bọn họ đều biến thành kẻ phản nghịch, hơn nữa nhanh chóng tiêu tán trong lịch sử vương triều này, thậm chí trong mấy năm sau đó, ngay cả sử sách liên quan đến những người này cũng bị thiêu hủy, tựa như đó chỉ là một trận bong bóng mộng ảo, gió thổi qua một đêm sẽ không còn bất cứ dấu vết nào lưu lại.
Bọn họ không có quyền thay đổi bất cứ điều gì.
Tất cả những gì bọn họ có thể làm là tiếp tục nắm chặt vũ khí trong tay mình chiến đấu, vì thân nhân và người mình thương yêu, vì tương lai tốt đẹp hơn của vương triều này.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, một số việc thật sự hoàn toàn lãng quên, không còn ảnh hưởng đối với bọn họ ư?
Ít nhất không phải tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Ít nhất trong giây phút này, có vài người bộc phát ra cảm xúc mãnh liệt ẩn sâu trong nội tâm.
Ít nhất có nhiều người đã làm theo những cảm xúc chân thành nhất của mình ở thời điểm hiện tại.
Sau khi rất nhiều tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên, ngoại trừ một ít tiếng xé gió cùng tiếng bước chân còn đang vang lên xa xa, toàn bộ thiên địa đều an tĩnh lại.
Trên đoạn tường thành này, yên lặng đến mức chỉ còn tiếng tim đập cùng tiếng hô hấp.
Nhìn lên hai người đứng đối diện nhau trong sắc trời hôm nay, một số người đột nhiên bật khóc.
Đó không phải là vì bi thương, mà là vì tâm tình phức tạp vô cùng kịch liệt.
Trong một hoặc hai hơi thở tiếp theo, rất nhiều quân sĩ và Tu hành giả lùi ra phía sau nửa bước.
Bọn họ giơ lên kiếm sắt tầm thường được tôi luyện cả nghìn lần trong tay, hoặc là các loại danh kiếm đến từ các chốn tu hành, sau đó hoành kiếm ở trước ngực, hơi khom người.
Đây cũng không phải là tranh chiến, mà là kính trọng, đại biểu cho việc nếu năm đó bọn họ ở Trường Lăng, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.
Ở Trường Lăng năm đó, lựa chọn như vậy có nghĩa là sẽ bị giết chết, mà ở Sở đô hiện tại, hành động như vậy có lẽ cũng sẽ mang đến tử vong.
Nhưng chịu chết vì quân, điều này đã đại biểu cho kính ý cao nhất. (quân: vua hoặc cường giả đứng đầu)
Triệu Diệu im lặng nhìn tình cảnh như vậy, nói với Đinh Ninh:
- Sư tôn từng nói với ta, sống trên đời mà có thể làm cho rất nhiều người nhớ kỹ ngươi, điều này sẽ không dễ dàng. Làm người có thể để cho rất nhiều người nói ngươi là người tốt, vậy cuộc đời này đã đủ. Làm người có thể khiến cho vô số người giao mạng sống của bản thân cho ngươi, ngay cả ngài ấy cũng không thể làm được chuyện này, bởi vì ngài sẽ không trả giá nhiều như vậy. Ngài chỉ mong an nhàn, chỉ muốn có một nơi ẩn cư tĩnh tâm.
- Ở các độ tuổi khác nhau, góc nhìn về cuộc sống sẽ khác nhau, đồng thời tạo ra những suy nghĩ khác nhau.
Đinh Ninh không có bất kỳ thần sắc kiêu ngạo nào, bình tĩnh đáp lại:
- Nhưng ta rất vui mừng.
- Bởi vì công đạo vốn ở trong lòng người. (công đạo: lẽ phải)
Sau khi nói xong một câu với Triệu Diệu, hắn lại nhẹ giọng bổ sung một câu này.
Triệu Diệu không nói gì nữa.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Bầu trời đột nhiên ảm đạm.
Một cơn mưa nhỏ đột nhiên rơi xuống.
Những Phù khí vừa rồi và nhiệt lực của chân hỏa trên người cô đã khiến nước trong sông hộ thành này bốc hơi lên cao, hiện tại những giọt mưa này đều là do hơi nước ngưng tụ mà rơi xuống, từng giọt từng giọt đều kết tinh dị thường, trong suốt giống như sương trên lá cỏ sáng sớm.
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, trên bầu trời xuất hiện một dải cầu vồng.
Cầu vồng phản chiếu sâu trong con ngươi của cô, phản chiếu ra vô số cảm xúc nóng bỏng nhất.
Cơ thể cô bốc cháy lên.
'Công đạo vốn ở trong lòng người.'
Mặc dù sư tôn cô năm đó bị ấn tội phản quốc, chết trong âm mưu của vị hôn quân kia, nhưng sau đó lại tự có công luận, tất cả Tu hành giả trên thiên hạ khi nhắc tới sư tôn cô, đều sẽ sinh lòng kính trọng.
Cô rất an tâm.
Cô nhận lệnh của sư tôn ra ngoài du lịch nhiều năm, nhưng trong lòng cuối cùng cũng có chỗ về, hiện tại tâm an, ngày thường trong lòng vẫn luôn vướng víu một tia căm hận cũng tiêu tan, tâm tình lại càng thêm trống rỗng, càng lên một tầng cao mới.
Lúc này cô tựa như đứng ở chỗ Triệu Kiếm Lô năm đó.
Bất cứ một tia chân hỏa nào trào ra trên người cô đều mang theo một loại hào quang thánh khiết, đều khiến cho người ta rung động.
Một tiếng ầm vang vọng.
Tay phải cô nắm chặt, trong tay tuy không có kiếm, thế nhưng trong thiên địa lại xuất hiện ảo ảnh một tòa Kiếm lô vô cùng chân thật, đập xuống đỉnh đầu Đinh Ninh.
Một kiếm đơn giản mà mạnh mẽ dị thường.
Lấy Triệu Kiếm Lô vĩnh hằng bất biến trong lòng cô làm kiếm.
Vĩnh hằng thực sự là một khái niệm rất hư cấu, bởi vì không ai nhìn thấy vĩnh hằng thực sự, nhưng nếu một cái gì đó khiến cho mọi người có một loại cảm giác vĩnh hằng, nó thường có nghĩa là mạnh mẽ và vượt quá lực lượng trong nhân thế.
Tất cả Tu hành giả Thất Cảnh trong Sở đô chứng kiến một kiếm này đều biến sắc.
Tất cả các Tông sư này đều có cảm giác nhỏ bé tự ti.
Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được Triệu Tứ tiên sinh sẽ thi triển ra một kiếm như vậy, cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng nên phá một kiếm như vậy ra sao.
Trong mắt Đinh Ninh tràn ngập vẻ mừng rỡ và tán thưởng.
Hắn đã chờ đợi trận chiến này rất lâu, thậm chí cho rằng không có khả năng xảy ra nữa.
Nhưng trận chiến này rốt cuộc vẫn diễn ra, hơn nữa kiếm này cũng giống như trong tưởng tượng của hắn, đầy đủ kinh diễm, làm thiên địa đều phai màu.
Thân thể của hắn ở trên nóc cổng thành này đều có vẻ mông lung ở trong không khí vặn vẹo, toàn bộ thân thể đều có loại cảm giác bị bốc hơi, song hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Hắn dùng ra một kiếm mà bản thân đã nghĩ ra từ nhiều năm trước.
Xùy một tiếng.
Hắn dùng ngón tay làm kiếm, vẫn chưa có chân nguyên bàng bạc đặc biệt từ trong ngón tay lao ra, song thiên địa nguyên khí đã hội tụ mà đến, lại dùng tốc độ kinh người bốc cháy lên ở trước đầu ngón tay hắn.
Một luồng hỏa kiếm bắn về phía Kiếm lô phía trước. (hỏa kiếm: kiếm lửa)
Hắn thêm một mồi lửa cho Triệu Kiếm Lô phía trước.
Luồng hỏa diễm này có năm loại màu sắc, khác biệt với chân hỏa, khác biệt với Tinh Hỏa ngoài vũ trụ, nhưng tựa như ngọn lửa năm màu trong truyền thuyết, trong nháy mắt làm cho tất cả người tu hành ở đây có thể cảm thấy tình cảm chân thật nhất của hắn.
Tất cả mọi người dường như đã trải qua cuộc đời chua ngọt cay đắng của mình.
Kiếm ý liền ở chữ 'ý' này, ý nhân gian chân thật nhất, lợi dụng ý nhân gian phá đi.
Hỏa ý đã đến cực hạn.
Lại thêm một luồng hỏa ý chân thật nhất thế gian này, không có vật chứa có thể nhận được.
Ảo ảnh Kiếm Lô rơi về phía Đinh Ninh chợt phát ra một tiếng rắc rắc, phát ra tiếng nứt vô cùng chân thật, ánh lửa tràn ngập ra chung quanh.
Một đạo Mạt Hoa tàn kiếm lơ lửng bên tay trái hắn bay lên, hoa nhỏ màu trắng mịt mờ vẩy xuống, xinh đẹp không giống ở nhân gian.
Vô số giọt nước trong suốt từ trên bầu trời rơi xuống biến thành vô số dòng nước chảy, ôn nhu bao phủ về phía những đường lửa đang tỏa ra khắp nơi kia, dẫn dắt những đường lửa này rơi xuống sông lớn ở phía sau.
Kiếm pháp của Dạ Sách Lãnh vốn cũng do hắn dạy.
Dùng nước dẫn dắt, cũng không có ai trong thiên hạ có thể làm tốt hơn hắn.
Bao dung, cũng không nhất thiết phải hủy diệt lẫn nhau.