Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 771 - Q8 - Chương 99: Mời, Dạy

Q8 - Chương 99: Mời, dạy Q8 - Chương 99: Mời, dạy

Dòng nước bọc lấy đường lửa rơi xuống sông lớn.

Hầu như không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có khói trắng bốc lên.

Con sông lớn này trong nháy mắt khô một đoạn, lòng sông lộ ra trần trụi tựa như đất đai thiếu nước rất lâu mà nứt nẻ.

Trong nháy mắt tiếp theo, nước ở sông hộ thành đổ ra ngoài càng thêm mãnh liệt, cùng với dòng nước chảy từ nơi khác trên sông lớn đổ về, khơi dậy một làn sóng bạc cực kỳ rõ ràng.

Hơi nước bay lên không trung bị ngưng tụ, hóa thành nhiều giọt mưa rơi xuống.

Hỏa lô tập hợp các loại hỏa diễm trên thế gian, có thể đựng thiên địa ở trong đó, có thể đốt hết vạn vật lại cứ bị phá một cách hời hợt như vậy. (Hỏa lô: lò lửa)

Nhìn ngay cả mái hiên nơi cửa thành cũng không bị cháy, nhìn hai người vẫn yên lặng đứng đối diện nhau như trước, tất cả mọi người trong ngoài tường thành đều rung động không nói nên lời.

- Thì ra ngươi thật sự có thể phá một kiếm như vậy.

Có giọt mưa rơi xuống trên khuôn mặt Triệu Diệu, trong suốt cuồn cuộn rơi xuống, vả lại giống như nước mắt, cô nhìn Đinh Ninh, nói.

- Không có chiêu kiếm nào trong thiên hạ không thể phá.

Đinh Ninh nhìn cô, bình tĩnh nói:

- Nếu là đánh nhau sinh tử, kế tiếp tất sẽ có hậu thế. (hậu thế ở đây chỉ chiêu phía sau)

- Sư tôn ta năm đó chỉ nghĩ ra một kiếm như vậy để đối phó ngươi, xem ra ta vẫn chưa thể hiểu rõ sư tôn mình.

Triệu Diệu chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi không ngừng nhảy lên, cô nhẹ giọng nói:

- Hắn cũng không muốn giết ngươi, chẳng qua chỉ muốn xem ngươi có thể ứng phó được một kiếm này hay không.

Trong đôi mắt Đinh Ninh xuất hiện cảm thương nhàn nhạt, nói:

- Vốn giết chóc cũng không phải là phương pháp tốt nhất, nếu như một trận so kiếm có thể hiểu rõ tâm ý lẫn nhau, có rất nhiều chuyện sẽ không cần dùng đại quân chém giết để giải quyết.

Triệu Diệu hít sâu một hơi.

Sau đó, cô mở mắt ra nhìn Đinh Ninh và nói,

- Cảm ơn ngươi.

Bên trong thanh âm lời cảm ơn này của cô chứa đựng rất nhiều thứ.

Một kiếm ứng đối này của Đinh Ninh làm cho cô có càng nhiều lĩnh ngộ ở trên kiếm đạo, nhưng quan trọng hơn là dường như cô đã nhìn thấy nội tâm sư tôn mình.

Đinh Ninh khẽ khom người đáp lễ.

Triệu Diệu không dừng lại nữa, phiêu nhiên bay về phía mặt sông phía sau cô.

Nước trong sông hộ thành chảy ra ngoài mãnh liệt đến cực điểm, chỉ có thuyền nhỏ nơi Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở lại giống như đá ngầm trong nước sông, sừng sững bất động.

Triệu Diệu lướt qua chiếc thuyền nhỏ này, lại nhận lấy một bầu rượu mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết ném cho cô.

Cô cười cười với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thi lễ cảm tạ, cho đến lúc này cô mới có chút tư thái của nữ nhi.

Trong nháy mắt tiếp theo, cô lại đạp sóng, theo dòng nước chảy ra sông lớn mà đi, trong nháy mắt, tất cả mọi người trên tường thành chỉ còn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn.

Đinh Ninh nhìn bóng lưng cô, trong mắt cũng lộ ra cảm khái.

Hắn nhìn ra được Triệu Diệu vừa đi, có ý thanh thản khi ân oán tiêu hết, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ Triệu Tứ tiên sinh cùng những Tu hành giả Triệu Kiếm Lô này chưa chắc sẽ nhúng tay vào việc phân tranh thiên hạ.

Chẳng qua làm cho hắn vui mừng và tán thưởng chính là, cô chắc chắn sẽ có thành tựu lớn trên con đường tu hành tương lai, vượt qua sư tôn của cô cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Trên cổng thành chỉ còn lại một mình hắn.

Nhưng ở thời điểm này, nhiều người nhìn thấy chiếc thuyền dừng lại trên mặt nước.

Có rất nhiều người bắt đầu xác định thân phận của Trưởng Tôn Thiển Tuyết trên thuyền.

Chuyện này càng gợi lên thêm nhiều hồi ức.

Nhưng chuyện bên trong hồi ức lại rõ ràng đến trước mắt, điều này cũng có thể mang đến cho rất nhiều người càng nhiều sợ hãi.

Trong đám người ở đâu đó trên tường thành, khuôn mặt của một Tu hành giả cực kỳ tái nhợt.

Từ bề ngoài mà xem, gã nhiều nhất chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng từ một loại hương vị độc đáo nào đó trên người thì lại thấy, tuổi tác của gã không chỉ như vậy.

Gã rụt rè cúi đầu xuống, tựa như muốn không để cho người ta chú ý tới mình.

Thế nhưng quan bào Chính Vũ ty trên người gã lại rất chói mắt.

Trong toàn bộ Trường Lăng, cũng không có mấy người có quan hàm Chính Vũ ty ở trên gã.

Ngay lúc tâm tình tràn ngập xúc động muốn chạy trốn, ánh mắt Đinh Ninh đã rơi vào trên người gã.

- An Lang Vân, ngươi có cái gì muốn nói với ta sao?

Giữa Đinh Ninh và vị quan lớn Chính Vũ ty này còn cách một đám người trùng trùng điệp điệp, nhưng Đinh Ninh lại hỏi gã một câu.

Nhưng vẻ mặt của rất nhiều người ở đây không hề có vẻ ngạc nhiên.

Biến cố Trường Lăng năm đó, bao gồm cả hành động vây quét Ba Sơn Kiếm Tràng sau này, rất nhiều quân đội vốn thuộc quản lý của Ba Sơn Kiếm Tràng đều phản bội, mà có một số tướng lĩnh quân đội lại làm ra mệnh lệnh khiến rất nhiều người lạnh lòng, để cho toàn bộ quân đội thuộc hạ của mình chịu chết.

Một người, một mệnh lệnh, đã lừa toàn bộ quân đội do mình thống lĩnh.

Chỉ vì đội quân đó là quân đội của Ba Sơn Kiếm Tràng.

An Lang Vân là một trong những tướng lĩnh như vậy.

Chẳng qua An Lang Vân thật không ngờ sẽ còn có thời điểm có thể đối mặt với Ba Sơn Kiếm Tràng một lần nữa, thật không ngờ sẽ còn phải đối mặt với người kia.

Không có bất kỳ do dự nào, khi ánh mắt Đinh Ninh rơi vào trên người gã, An Lang Vân đã bắt đầu chạy trốn.

Thân thể gã biến thành một luồng gió mạnh, lướt về phía chỗ sâu Sở đô.

Gã biết mình không thể nào là đối thủ của Đinh Ninh, nhưng gã cũng là Tu hành giả Thất Cảnh, giữa Thất Cảnh không có chênh lệch quá nhiều, nếu toàn lực chạy trốn sẽ có cơ hội rất lớn thoát được. Mấu chốt nhất chính là, gã là quan viên triều đình của vương triều Đại Tần, có một số quân đội cùng Tu hành giả tuy rằng lung lay bất định vì đối mặt với quân thần ngày xưa, nhưng chỉ cần Đinh Ninh không giết vào trong thành, những quân đội này và Tu hành giả trong đó thậm chí cũng sẽ không ra tay, nhưng nếu Đinh Ninh coi như không có gì mà giết vào trong thành, thái độ của những người này sẽ khác biệt.

Nhưng chỉ trong một hơi thở, gã liền cảm thấy một tia khí tức khác thường.

Cũng không phải là có uy hiếp tử vong tới gần, mà là trong thiên địa quanh người quá mức yên tĩnh.

Gã quay đầu nhìn thoáng qua, điều làm cho thân thể gã không hiểu sao cứng ngắc chính là, gã nhìn thấy Đinh Ninh cũng không đuổi theo mình, vẫn lẳng lặng đứng ở trên nóc cổng thành.

- Ba Sơn Kiếm Tràng ta lĩnh quân, tuy rằng cũng dùng kế, nhưng nếu gặp tử chiến chính là xung phong đi đầu, chưa bao giờ có khái niệm lùi bước.

- Hiện tại Tu hành giả Đại Tần ta thật sự trở nên không chịu nổi như thế sao? Nếu là như vậy, mặc dù thắng thiên hạ nhưng lại thua thể diện.

- Nếu muốn chiến liền đến chiến, không nên sai sử bố trí, để cho người khác lấp mạng vô ích.

- Nếu không dám chiến liền rời khỏi thành này, nhưng phải hiểu được xấu hổ.

Thanh âm Đinh Ninh vang lên, tuy không cao vút, nhưng lại truyền vào trong tai tất cả những người nhìn thấy hắn một cách vô cùng rõ ràng.

Lúc nói những lời này, Mạt Hoa tàn kiếm lơ lửng bên cạnh Đinh Ninh, nhắc nhở tất cả mọi người một đời ban đầu của chủ nhân thanh kiếm này là ai.

Thân thể vô số người run rẩy.

Rất nhiều năm trước, vương triều Đại Tần không quá cường thịnh so với các triều đại khác, nhưng Ba Sơn Kiếm Tràng chủ trương biến pháp, Vương Kinh Mộng cùng nhiều Kiếm sư Ba Sơn Kiếm Tràng dạy người Tần dũng mãnh đầu tiên, tiếp theo dạy công bằng và biết xấu hổ.

Chỉ là sau này công bằng đối với Ba Sơn Kiếm Tràng sao?

Vì trong mọi lúc, mỗi người đều tự hào thân là người Tần, cũng không phải là bởi vì Đại Tần có vũ lực mạnh mẽ nhất.

Trường Lăng bây giờ, Đại Tần bây giờ, còn giống như trước kia sao?

- Tĩnh Vân Kiếm uyên - Khâu Âm Triệt, mời!

Một đạo thanh âm túc sát vang lên. (túc sát: nghiêm túc và đầy sát khí)

Một người từ trên tường thành lướt đến, phóng ra một đạo kiếm quang, chém về phía Đinh Ninh.

Đinh Ninh gật đầu, cầm Mạt Hoa kiếm đưa ngang ngực làm lễ, tiếp theo vung kiếm.

Một tiếng xùy nứt vang.

Mạt Hoa kiếm dễ dàng xé rách kiếm quang của người này, giống như sóng vỗ vào ngực gã, đánh ngược gã từ trên không trung bay ra bên ngoài.

- Kỳ Lâm Quân Tề Sơn Kiếm viện, mời.

Lại một đạo kiếm quang bay lên, xông về phía Đinh Ninh.

Đinh Ninh đứng yên bất động, lần thứ hai đáp lễ, xuất kiếm.

Bình Luận (0)
Comment