Không ngừng có kiếm quang bay lên, rơi xuống vọng lâu trên cửa thành.
Nhưng Đinh Ninh chỉ xuất ra một kiếm, chủ nhân của những kiếm quang này đã thất bại.
Không ai có thể tiếp được một kiếm.
Nếu nói trận chiến lúc trước giữa Đinh Ninh và Triệu Tứ tiên sinh chỉ là Thần Tiên đánh nhau, xa không thể chạm, thì hiện tại, chiến đấu như vậy đã xảy ra ở nhân gian.
Tất cả người Tần đều hiểu những gì Đinh Ninh muốn bày tỏ.
Hôm nay ta sẽ đứng ở đây.
Nếu ngươi tự nhận là địch nhân của ta, không phục thì đến chiến.
Nhưng trận chiến này phải tuân theo quy củ của người Tần, phải hiểu được sự xấu hổ.
Cho nên lúc này, Tu hành giả không ngừng xông lên cửa thành khiêu chiến hắn, tu vi cao thấp đều có, có Tu hành giả Tứ Cảnh Ngũ Cảnh, ngẫu nhiên cũng có tông sư Thất Cảnh.
Nhưng điều khiến người ta ngày càng rung động là dường như lúc này, không hề tồn tại tu vi cảnh giới ở trước mặt Đinh Ninh.
Dù là Kiếm sư Tứ Cảnh Ngũ Cảnh, hay là Tu hành giả Lục Cảnh Thất Cảnh, giờ phút này trong mắt mọi người đều không hề khác nhau.
Đinh Ninh chỉ dùng một kiếm, Tu hành giả tiến lên đã lập tức thất bại.
Thậm chí Đinh Ninh vẫn luôn chỉ dùng Mạt Hoa tàn kiếm, nhưng đối với người của quân đội Đại Tần, có tin tức chắc chắn rằng kiếm bản mệnh của Đinh Ninh là danh kiếm tốt nhất trên đời.
Kiếm quang nhiều màu sắc giống như pháo hoa, không ngừng sáng lên trên cổng thành, lại ngắn ngủi như sinh mệnh của sao băng.
Dòng nước sông bảo vệ thành đã bình tĩnh trở lại.
Trường Tôn Thiển Tuyết trong trang phục lộng lẫy ngẩng đầu nhìn kiếm quang như pháo hoa trên cổng thành, quét đi cái lạnh lẽo tuyệt đối của quá khứ, hơn nữa nàng cũng không dùng chén, chỉ cầm bầu rượu nhấp một ngụm, theo một chút đỏ tươi hiện lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, nàng nở nụ cười, lộ ra hào quang càng nồng đậm.
Nàng cũng không phải tiểu nữ nhi tầm thường, vứt bỏ gia thế, nàng cũng là Tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú cao nhất thế hệ, đương nhiên cũng có lúc phóng túng không kiềm chế được. Người có thể khiến nàng ái mộ, đương nhiên cũng là người trước mặt khiến nàng có rất nhiều thời khắc động tâm.
Nhìn Đinh Ninh tùy ý vung kiếm đánh bại một gã Tu hành giả, nàng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện ngày xưa khi Vương Kinh Mộng mới vào Trường Lăng.
- Không phục? Vậy thì cứ đến chiến!
Giọng nói kiêu ngạo và khinh thường đó dường như còn vang vọng bên tai nàng, chỉ là trong lúc hoảng hốt, đã mười mấy năm xuân thu trôi qua.
- Nhất định có thể đè chết hắn!
Trong quân doanh lớn nhất của quân Tần sau cửa nam Sở đô, trên lầu gỗ cao nhất có vài tên tướng lĩnh lẻ loi mà đứng, trong đó một tướng lĩnh sắc mặt khó coi đến cực điểm, hô hấp cũng khó có thể thông suốt, áo giáp trên ngực không ngừng chấn động:
- Cho dù chân nguyên của hắn gần như vô cùng tận, cho dù hắn có thể bổ sung chân nguyên trong chiến đấu, nhưng cuối cùng thân thể cũng có cực hạn. Cho dù là đốn củi, ngay cả khi chém mấy ngàn vạn cây xuống, thân thể huyết nhục cũng sẽ chịu không nổi!
- Đè chết hắn? Vấn đề là, có bao nhiêu người sẵn sàng bỏ mệnh để tuân theo lệnh?
Mạnh Phượng Hồ lạnh lùng cắt đứt lời của vị tướng lĩnh này.
Sau khi Tô Tần bị Tề Tư Nhân bắt đi ngày đó, trên thực tế y chính là thống lĩnh tối cao của quân đội Sở Đô này. Y là người của Mạnh Hầu phủ, học trò đứng đầu của Mạnh Phóng Ưng, thậm chí còn có ân ban tên, đưa vào Mạnh Hầu phủ. Mạnh Hầu và mấy Tu hành giả mạnh nhất dưới trướng đều chết trong Thiên Sơn pháp trận ngày xưa vây giết Đinh Ninh, nên đương nhiên y rất hận hắn.
Nhưng hận là hận, có một số việc không thể nào thay đổi theo ý chí của y.
Bây giờ liếc mắt nhìn lại, trong ngoài thành này, chỉ có một số ít quân đội còn đang dựa theo quân lệnh điều động lúc trước. Càng nhiều hơn là án binh bất động hoặc rời khỏi vị trí ban đầu.
Từ khi cùng Triệu Diệu xuất hiện ở đây, Đinh Ninh cũng chưa từng nói qua bất cứ lời nào liên quan đến việc giết vào hoặc công chiếm Sở đô này, nhưng y cũng có thể khẳng định, hôm nay chỉ sợ không chỉ là tòa thành này bị mất đi.
Trường Lăng năm đó, sở dĩ Vương Kinh Mộng thất bại, là bởi vì các triều đại trong thiên hạ có quá nhiều Tu hành giả muốn giết chết hắn. Mà một ít quân đội trung thành với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ sở dĩ xông pha là bởi vì Vương Kinh Mộng và Ba Sơn Kiếm Tràng bị gán rất nhiều tội danh.
Nhưng xét cho cùng thì thời gian là chất tẩy rửa tốt nhất.
Bây giờ trong thành này, chỉ sợ cho dù là lão quân bình thường, cũng biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai có lỗi với ai.
Giờ đây, mỗi một kiếm của Đinh Ninh xuất ra đều không ngừng nhắc nhở tất cả mọi người trong thành.
Không có hàng vạn quân sĩ liều mạng đi lên, thì ai có thể đánh bại người đứng ở trên cổng thành kia?
Lúc này, một gã tông sư áo xanh nhảy lên vọng lâu nơi cửa thành.
Đại đa số người trong Hoàng thành mới của Sở đô cũng không biết tên của gã, chỉ biết trước kia gã vẫn luôn là tùy tùng thân cận của Tô Tần, do Hoàng cung Trường Lăng phái tới, bảo vệ sự an toàn của Tô Tần.
Vì vậy không khó để suy đoán, gã phải là một trong những thân tín của Trịnh Tụ, chỉ sợ còn có tác dụng giám thị Tô Tần ở Sở đô.
Cho nên khi gã xuất hiện, rất nhiều người đã chấn động đến tê dại đột nhiên khẩn trương.
Bởi vì Tông sư áo xanh đó chắc chắn là một trong mấy Tông sư mạnh nhất trong thành lúc này.
- Hoành Sơn, Hứa Mục Ngôn.
Giọng nói tự báo thân phận của Tông sư áo xanh vang lên.
Cùng xuất hiện là một đạo kiếm quang màu đen nặng nề đến khó có thể tưởng tượng.
Trên cổng thành, khi kiếm quang của gã trấn xuống, những mái ngói chưa từng bị tổn hại trong trận chiến trước đó đều đồng loạt vỡ vụn.
Nhưng Đinh Ninh chỉ rất nhẹ nhàng trả lại một kiếm.
Mạt Hoa tàn kiếm tản ra kiếm quang nhẹ nhàng đến cực điểm, giống như là một làn gió nhẹ trong mùa xuân.
Tông sư áo xanh kêu lên một tiếng đau đớn, lực lượng chưa phát ra hoàn toàn, ngực đã nở rộ một chùm máu tươi, kiếm quang màu đen trong tay gã không cách nào nhấc lên, đập xuống trước mặt.
- Đây là Xuân Nê kiếm ý của Thanh Viễn Kiếm Viện? Một kiếm như vậy lại có thể phá Hắc Khuê kiếm của ta?
Từng đợt đau đớn kịch liệt truyền vào trong đầu Tông sư áo xanh, gã không thể tin nhìn máu tươi phun ra trước người mình, ngoại trừ chiêu kiếm này ra, càng làm cho gã khó hiểu là, chỗ cao trên không trung đã không còn bất kỳ phản ứng nào.
Không có Tinh Hỏa xuất hiện như trong tưởng tượng của gã.
Lúc nãy, khi gã dùng ra một kiếm kia, đã hoàn toàn kích phát một chút khí cơ mà nữ chủ nhân của Trường Lăng liên hệ với gã.
Trong suy nghĩ của gã, nữ chủ nhân trong Trường Lăng nhất định sẽ phát ra một kích mạnh nhất từ khi sinh ra tới nay.
Lúc này Đinh Ninh là vô địch, nhưng dù sao cũng chỉ là Thất Cảnh. Gã có thể khẳng định, mấy năm qua, lực lượng của Trịnh Tụ đã hoàn toàn vượt qua bất kỳ Tông sư nào ở Trường Lăng năm đó. Nếu Trịnh Tụ phát động một kích mạnh nhất từ khi sinh ra tới nay, hơn nữa thêm một kiếm toàn lực của gã, chưa chắc không thể xuất hiện cơ hội.
Nhưng không có Tinh Hỏa hạ xuống.
Chẳng lẽ ngay cả bà ta cũng sinh lòng sợ hãi? Hoặc là ngay cả bà ta cũng sinh ra hối hận, không muốn chính diện tương phùng với hắn?
Tông sư áo xanh không thể nào hiểu được, cơ thể đã trùng trùng điệp điệp rơi xuống sông.
Trong tiếng nước rơi xuống, trên sông lớn xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hát như có như không.
Giọng hát là giọng nữ, vừa uyển chuyển vừa mang theo một tia lười biếng, nhưng trong nháy mắt lại làm cho người ta có một loại khí tức cương quyết khó chịu.
Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người trong thành đều biết đây là người nào.
Trong quân doanh trong thành, áo giáp trên người mấy tướng lĩnh trên lầu gỗ lại chấn động không thôi. Hơn nữa, tên tướng lĩnh lúc trước lên tiếng nói nhất định phải đè chết Đinh Ninh kia, khóe miệng cũng không ngừng co quắp.
Ngay cả Bạch Sơn Thủy cũng chạy tới xem ‘náo nhiệt’, ai biết có bao nhiêu Tông sư sẽ đến đây.
Lúc trước nói đè chết Đinh Ninh, thật sự chính là chuyện cười.