Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 773 - Q8 - Chương 101: Chuyện Ở Thượng Nguồn

Q8 - Chương 101: Chuyện ở thượng nguồn Q8 - Chương 101: Chuyện ở thượng nguồn

Bạch Sơn Thủy đã đến.

Bóng dáng của cô xuất hiện trên dòng sông lớn, theo tiếng hát của cô, trên mặt sông có sóng trắng cuồn cuộn dâng lên, liếc mắt một cái nhìn lại, tựa như nối liền đến tận chân trời.

Dưới chân cô đạp một con cá nóc màu trắng, dài một trượng, cũng là dị vật, không biết cô đã thuần phục nó ở phương thủy vực nào.

Cô cũng không hề đến một mình, đứng ở bên cạnh còn có Lý Vân Duệ.

Sở đô không có chỗ cho Lý Vân Duệ, thậm chí ngay cả trong Hoàng cung Đại Sở ngày xưa, cũng không ai biết gã từng là tử sĩ mà Sở đế tín nhiệm nhất.

Cho nên hiện tại đứng ở bên cạnh Bạch Sơn Thủy, nhìn Sở đô sát khí lượn lờ, trong ánh mắt Lý Vân Duệ có rất nhiều cảm khái khó hiểu.

Nhưng nhiều hơn nữa là ngạc nhiên.

Đinh Ninh đến nơi này, gã và Bạch Sơn Thủy trước đó cũng không biết, mà ở phương xa cảm ứng được nguyên khí như núi sập đất lở phun trào, bị một kiếm của Triệu Tứ kinh động, bọn họ mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này.

Khi đến nơi này, mới phát hiện Đinh Ninh đang một người khiêu chiến cả một tòa thành.

Khí khái như vậy, gã và Bạch Sơn Thủy đều không thể sánh kịp.

Triệu Tứ đã ở rất xa.

Nàng đã không nghe được tiếng hát của Bạch Sơn Thủy, nhưng nguyên khí của cả dòng sông lớn đều dao động, lại để cho nàng biết Bạch Sơn Thủy đã đến.

Cô xoay người nhìn về phía Sở đô, khóe miệng nổi lên một tia ý cười ấm áp.

Mặc dù Tề đế trước khi thoái vị đã hạ lệnh Tông sư vương triều Đại Tề không cần đuổi giết Bạch Sơn Thủy nữa, nhưng uy vọng của y dù sao cũng có hạn, đối với Tu hành giả Đại Tề mà nói, ý nghĩa của mười hai Vu Thần quá mức trọng đại, cho nên cho tới bây giờ, Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ vẫn đang không ngừng bị Tu hành giả vương triều Đại Tề đuổi giết.

Song Bạch Sơn Thủy vẫn chạy tới.

Cô chạy tới hiển nhiên chính là không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng an nguy của nàng.

Trong cuộc đời mình, có một tri kỷ có thể không quản sống chết như vậy là đủ.

Triệu Tứ tiên sinh Triệu Diệu hơi dừng chân, nàng nở nụ cười ấm áp, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận.

Đinh Ninh nhìn ra nàng đã có tâm ý thoái ẩn, thực sự trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, nàng sẽ lui ẩn giang hồ, không nhúng tay vào chuyện phân tranh trên thế gian này nữa.

Nhưng chỉ có chính nàng mới rõ ràng nhất.

Nàng còn có một trận chiến, một trận chiến định mệnh.

......

Sông lớn có thượng nguồn và hạ lưu.

Có người ngược dòng mà lên, cũng có người xuôi dòng đi xuống.

Ở thượng nguồn Sở đô, sông lớn có một ít cửa hẹp, dòng sông rộng lớn bị núi đá cứng rắn dồn vào một cái miệng hồ lô, nơi này nước chảy xiết, hơn nữa có mấy khúc cua gấp gáp, ngoại trừ một ít lái đò lão luyện quen thuộc với những chỗ ngoặt nơi này, nếu không sẽ rất khó đi qua một cách bình yên.

Bên trên một bãi sông ở đoạn hẹp nhất dòng sông này, có một ít gỗ vụn của thuyền chất động, độ lớn mỗi cái đều bằng gian phòng, chẳng qua bị nước thấm cho nên màu sắc đều đã cực kỳ u ám.

Có một lão giả đang yên lặng ngồi chờ đợi trên một khối gỗ mun.

Lão chống một chiếc ô giấy dầu, ngăn cản hơi nước rơi về phía mình, đồng thời cũng che đi ánh mặt trời.

Ở hạ lưu bất kể là Triệu Tứ và Đinh Ninh chiến đấu, hay là Bạch Sơn Thủy đến, giữa dòng sông hiển nhiên đều có nguyên khí dao động mà người tu hành có thể cảm nhận được.

Nhưng mà đến chỗ lão lại khôi phục bình tĩnh một cách kỳ dị.

Trên người lão tựa như có một loại lực lượng kỳ dị, bình ổn hết tất cả khí tức biến hóa ở hạ lưu.

Một chiếc thuyền nhỏ đột nhiên phá sóng mà đến, tựa như một thanh kiếm sắc cắt qua mấy cái hiểm vịnh này, nhanh chóng xông vào trong tầm mắt của lão. (hiểm vịnh: chỗ ngoặt nguy hiểm)

Đáy thuyền chạm vào đá ngầm trong nước, nhưng lại hoàn toàn không có tổn thương, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Bởi vì đáy thuyền nhỏ vẫn luôn có một tầng nước trong suốt đang lưu động, khác biệt hẳn với dòng nước trong con sông lớn này.

Lão giả cầm ô không hề cảm thấy bất ngờ.

Bởi vì người trên thuyền nhỏ này chính là mục đích khiến lão chờ ở chỗ này.

- Ta không muốn để cho các ngươi đi qua.

Khi thanh âm của lão vang lên, chiếc thuyền nhỏ liền ngừng lại, ghé vào bờ cách đó không xa.

Có hai người trên thuyền.

Một nữ tử mặc quần áo trắng đứng ở mũi tàu.

Một tên nam tử bọc trong chăn mỏng, dựa nghiêng ở trong khoang thuyền.

Nữ tử áo trắng là Dạ Sách Lãnh.

Mà nam tử lại là Bách Lý Tố Tuyết.

Mà lão giả cầm ô này lại là Từ Phúc vốn đi rồi mà trở về, cách đây không lâu mới hộ tống Nguyên Vũ trở lại Quan Trung.

Dạ Sách Lãnh không hề đáp lại.

Nàng chỉ hơi điều chỉnh vị trí mũi thuyền một chút, làm cho con thuyền nhỏ này mắc kẹt trong khe hở nham thạch, ý nghĩa của loại động tác này chỉ có một, nếu như muốn động thủ, nàng chưa chắc có thể bận tâm đến chiếc thuyền nhỏ này.

- Bất kể ở hải ngoại, hay là sau khi trở lại Trường Lăng, ngươi đều có tiến bộ rất lớn, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

Từ Phúc hơi nâng mép ô lên nhìn Dạ Sách Lãnh một cái, nói ra một câu này. Sau đó ánh mắt của lão rơi vào trên người Bách Lý Tố Tuyết,

- Ngoại trừ ngươi ra, toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông, người khiến ta kiêng kỵ chỉ có Đạm Đài Quan Kiếm.

Bách Lý Tố Tuyết lãnh đạm nhìn lão, cũng không hề tiến hành phản bác, mà chỉ gật đầu một cách rất tự nhiên, nói:

- Khoái kiếm của Đạm Đài Quan Kiếm vốn chính là nhằm vào ngươi, năm xưa ngươi ở hải ngoại ăn được Độc Long đan, sớm đã bách độc bất xâm, đám người Cảnh Nhận cũng không thể làm gì được ngươi. (bách độc bách xâm: vạn độc không thể xâm nhiễm, khoái kiếm: ý chỉ tốc độ kiếm cực nhanh)

Từ Phúc cũng khẽ gật đầu, sau đó lão lại nâng mép ô lên, nhìn núi rừng phía trên, bình tĩnh nói:

- Đi ra đi.

Thanh âm không ngừng vang vọng trong rừng núi, tựa như tiếng gió nổi lên.

Thế nhưng không ai trả lời, cũng không ai đi ra.

- Nữ tiểu thư Kỷ Thanh Thanh của Trần quốc niệm ngươi nói chuyện thay nàng, một đường đều che chở ngươi, chẳng qua nàng không thể sánh bằng Dạ Sách Lãnh, cho nên sẽ không thể ngăn cản được ta.

Từ Phúc cũng không để ý, lão nhìn núi rừng kia, rồi nói thêm một câu này.

Bách Lý Tố Tuyết nhìn lão, đột nhiên nở nụ cười:

- Sau đó thì sao?

Từ Phúc chậm rãi mà nghiêm túc nói:

- Kỳ thật ta cũng không muốn giết ngươi.

Bách Lý Tố Tuyết không đáp lại, chỉ chờ lão tiếp tục nói tiếp.

- Ta chỉ không muốn ngươi nhúng tay vào chuyện giữa hắn và Thánh thượng.

Từ Phúc càng thêm chậm rãi nói:

- Ít nhất chúng ta là cố nhân, ta không muốn tự tay giết ngươi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, toàn bộ Trường Lăng cũng chỉ có ta có thể ngăn cản và giết được các ngươi.

- Lời không hợp ý sẽ không nói quá nửa câu, ta thấy chính ngươi lại nói ra cực kỳ phí sức.

Bách Lý Tố Tuyết lắc đầu, thu liễm ý cười, nói:

- Khi chúng ta chưa thành danh, ngươi đã có được kỳ ngộ khi ở hải ngoại, thể chất lại khác biệt với Tu hành giả bình thường như chúng ta. Trong một đoạn thời gian rất dài, ngươi thực ra vẫn là cao thủ đứng đầu Trường Lăng. Ngươi mạnh mẽ không sai, chẳng qua ngươi nói chỉ có ngươi có thể ngăn cản và giết được chúng ta, lời nói này lại quá mức vẹn toàn.

- Nói quá vẹn toàn, ta sẽ không tin.

Giọng nói Bách Lý Tố Tuyết càng ngày càng lạnh,

- Nếu ngươi nói giết được, vậy liền đến giết thử xem.

Từ Phúc thở dài một tiếng.

Không phải lão đang giả vờ, mà là một tiếng thở dài thực sự.

Theo một tiếng thở dài của lão vang lên, trong bóng tối phía sau lão chợt xuất hiện một bóng người, bay lên phía rừng núi phía trên.

Khí tức trên thân cái bóng người kia cực kỳ khổng lồ, hiển nhiên cũng là Thất Cảnh. Chẳng qua phương thức xuất hiện lại cực kỳ quỷ dị, giống như là trực tiếp lộ ra từ trong không khí.

Trên mặt bóng người này nằm màu sặc sỡ, thế nhưng hai mắt lại tái nhợt trống rỗng.

Mấu chốt nhất chính là, khí tức bản mệnh nhộn nhạo ra trên người người này lại giống hệt như Từ Phúc.

Hoặc chính xác hơn mà nói, nguyên khí bản mệnh phun trào trên người Từ Phúc lúc này, tựa như được rót vào một kiện Phù khí nào đó, sau đó tràn vào thân thể người kia.

Bình Luận (0)
Comment