Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 774 - Q8 - Chương 102: Vu Thủ

Q8 - Chương 102: Vu thủ Q8 - Chương 102: Vu thủ

Đây không thể nghi ngờ là một loại thủ đoạn quỷ dị.

Cái bóng người kia không giống người lạ, làm cho người ta có cảm giác giống như là con búp bê da bị Từ Phúc khống chế.

Nhưng khí tức trên người con "búp bê da" này còn cường đại hơn nhiều so với Tông sư Thất Cảnh bình thường.

Một ít Tông sư vương triều Đại Tề cũng có thủ đoạn ngự thi, song cho dù là Thiên Mộ - đệ tử của Yến Anh dùng loại thủ đoạn này, cũng chỉ có thể lợi dụng tối đa nguyên khí mà những Tông sư kia còn lưu lại trong cơ thể, chỉ tương đương với việc dùng nguyên khí bản mệnh của mình và nguyên khí chưa tan trong cơ thể những Tông sư kia, chuyển hóa di thể những Tông sư này thành thứ như Phù khí. (ngự thi: điều khiển tử thi)

Công pháp Thiên Mộ ở vương triều Đại Tề tự nhiên đã là đứng đầu, song vẫn không thể nào ngự thi cường đại như lúc còn sống.

Đối với thế giới người tu hành mà nói, loại thủ đoạn này của Từ Phúc gần như là thứ chưa từng nghe thấy.

Những điều không rõ, dễ dàng làm cho mọi người sợ hãi.

Song nhìn bóng dáng cổ quái kia, Dạ Sách Lãnh vẫn chưa từng nói gì lại khẽ trào phúng nói một câu:

- Chỉ tiếc Tề đế không biết truyền thừa của ngươi, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không dám làm giao dịch như vậy với Trịnh Tụ.

Những lời này của nàng có ý nghĩa sâu sắc.

Bất kể là ở thời điểm Ba Sơn Kiếm Tràng lãnh quân diệt ba nước Hàn Triệu Ngụy, hay là đại biến ở Trường Lăng sau này, cho đến Nguyên Vũ đăng cơ đến bây giờ, trong tất cả các quyền quý và Tông sư ở Trường Lăng, Từ Phúc không thể nghi ngờ là một trong những thần bí nhất.

Lão từng tu luyện ở hai chốn tu hành Trường Lăng, ai cũng biết lão là Tông sư, thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy lão là người mạnh nhất trong tất cả tông sư ở Trường Lăng lúc bấy giờ.

Làm ra phán đoán như vậy, không thể nghi ngờ là Tông sư từng có giao tiếp với lão.

Chỉ là khi ở Trường Lăng, lão hầu như không hề ra tay.

Hoặc có thể nói, những người thực sự giao thủ với lão đều đã chết.

Hơn nữa sau này lão quanh năm ở hải ngoại, quản lý toàn bộ đội thuyền của vương triều Đại Tần ở nơi này, thay Hoàng đế Nguyên Vũ tìm kiếm tiên dược, điều này càng làm cho người ta không cách nào biết được chỗ cường đại thực sự của lão.

Thế nhưng Dạ Sách Lãnh cũng ở tu hành hải ngoại trong một đoạn thời gian rất dài.

Nàng và Từ Phúc từng có một ít giao tiếp, thậm chí còn ngẫu nhiên gặp một ít hải vực bị hạm đội thiếp giáp hạm của Đại Tần quét qua, từng thấy một ít vết tích hải thú cực kỳ cường đại lưu lại sau khi bị giết.

Ở những nơi có thể gọi là chiến trường hải vực, nàng đã được cảm thụ một ít khí tức cực kỳ cường đại mà khác biệt với người tu hành Trường Lăng.

Nàng thậm chí hoài nghi Từ Phúc cũng là người tu hành công pháp âm thần quỷ vật, nhưng khí tức của lão lại khác biệt hoàn toàn với Tu hành giả tất cả tông môn Đại Tề, điều này làm cho nàng hoàn toàn không cách nào làm ra phán đoán chính xác.

Mãi cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy Từ Phúc toàn lực ra tay, nàng mới rốt cục hiểu được sư thừa thực sự của Từ Phúc là từ nơi nào, nàng mới hiểu vì sao Trịnh Tụ có thể thu thập đầy đủ mười hai Vu Thần thủ, thậm chí còn có thể khống chế một số chỗ then chốt bên trong pháp trận.

Thủ đoạn Từ Phúc dùng lúc này là "Hổ Trành thuật!” mà trong một ít điển tịch của Ba Sơn Kiếm Tràng đều có ghi chép rõ ràng

Đây cũng là bí thuật của Vu tổ xuất phát từ vương triều Đại Tề.

Sau khi tên Vu tổ kia chết, đệ tử dưới trướng chia năm xẻ bảy, trong đó có người liền trộm mười hai Vu Thần thủ chạy ra ngoài.

"Hổ Trành thuật" kia là công pháp thuộc về một đệ tử thân truyền trong số những kẻ đào tẩu.

Đệ tử dưới trướng Vu tổ chia năm xẻ bảy, mười hai Vu Thần thủ lại biến mất, thế cho nên toàn bộ công pháp cường đại thực sự thuộc về Vu Tổ đã thất truyền ở vương triều Đại Tề.

Song ai có thể nghĩ tới, một tên Ty thủ của vương triều Đại Tần lại cùng một mạch với Vu tổ kia, hơn nữa còn chính thức kế thừa một ít bí thuật của Vu tổ năm đó, cho nên truyền thừa công pháp hiển nhiên đã áp đảo tất cả tông môn Đại Tề.

......

Từ Phúc nghe rõ câu nói của Dạ Sách Lãnh.

Nhưng chuyện này thì sao?

Rất nhiều chuyện trên đời, vốn đều là có nhân mới có quả, căn bản sẽ không hề từ không sinh có, đều là một lớp phủ lên một lớp mà thôi.

Hơn nữa rất nhiều chuyện trên đời này, cái gọi là vận mệnh thiên đạo, thực ra cũng đều chỉ nắm trong tay những người thực sự mạnh nhất trong thời đại này.

Lão cũng chưa bao giờ nói dối.

Lão không phải là người thích giết chóc, cũng không cảm thấy giết chóc là có thể giải quyết vấn đề.

Hơn nữa nếu giết chết Bách Lý Tố Tuyết, vậy tất cả người còn sống của Mân Sơn Kiếm Tông nhất định sẽ triển khai trả thù một cách điên cuồng.

Những người ở Mân Sơn Kiếm Tông đều là hạng người có tư chất trác tuyệt nhất, những người này thông thường giống như một ít Giao Long yên tĩnh trầm mình ở trong nước sâu, nhưng khi chúng nó cuồng nộ nóng nảy thậm chí điên cuồng, tiềm lực của chúng nó sẽ bị ép đến cực hạn, thậm chí sẽ biến thành tồn tại đáng sợ hơn.

Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ là ví dụ.

Nếu hai nước Ngụy Triệu chưa bị diệt, Bạch Sơn Thủy và Triệu Tứ mặc dù cũng có thành tựu kinh người, nhưng ở tuổi này, các nàng cũng sẽ không cường đại như vậy.

Lão thực sự không muốn giết Bách Lý Tố Tuyết.

Nhưng hiện tại có lựa chọn nào khác không?

Nếu để cho Bách Lý Tố Tuyết gặp gỡ Đinh Ninh, vậy tổn thương của Bách Lý Tố Tuyết có thể được chữa khỏi, sau khi sống sót, không chỉ đơn giản là chuyện hai người liên thủ như vậy.

Ai biết hai người như vậy, có thể có lợi ích kinh người đối với tu vi tiến cảnh của đối phương hay không?

Thậm chí lão có thể khẳng định, nếu hai người như vậy có thể gặp nhau một lần, vậy thời gian hai người tiến tới Bát Cảnh đều sẽ rút ngắn rất nhiều.

Mà nếu hai người này đều bước vào Bát Cảnh, rồi lại tiến vào Trường Lăng, sẽ không có người nào có thể ngăn cản được bọn họ liên thủ.

Cho nên Bách Lý Tố Tuyết nhất định phải chết ở chỗ này.

Hiện tại Bách Lý Tố Tuyết bị thương nặng hoàn toàn không có cách nào ra tay, giữ được cái mạng đã là chuyện không dễ, một nữ tiểu thư Trần quốc, một Dạ Sách Lãnh mà lão quen thuộc, theo lão thấy vốn đã không có khả năng thay đổi được chuyện gì.

Lông mày trắng của lão khẽ nhíu lại.

Một tiếng phốc khẽ vang.

Trong khoảng không bóng tối phía sau lão, lại có thêm một bóng người bay ra.

Đây lại là một tên "Hổ Trành" giống như lúc trước.

Thân thể nhìn như không khác gì người bình thường, chẳng qua da thịt mạch màu đều bởi vì quanh năm dùng dược vật cùng nguyên khí bản mệnh bào chế, từ trong ra ngoài đều là năm màu sặc sỡ.

Chân nguyên trong cơ thể bọn họ lưu động, phát ra thanh âm như mãnh hổ gầm thét.

Đây là nguồn gốc của chữ "Hổ Trành".

"Hổ Trành" này thực sự giống như vật bản mệnh của lão.

Quan trọng nhất là, vật bản mệnh của người tu hành thường thường chỉ có một kiện, nhưng "Hổ Trành" của lão cũng không phải chỉ có một.

Hơn nữa "Hổ Trành thuật" truyền đến tay thế hệ lão, lại bị lão dung hợp thủ đoạn "Dược nô" của quận Giao Đông, thậm chí còn cường đại hơn so với "Hổ Trành thuật" của Vu tổ năm đó.

Nếu như nói Vương Kinh Mộng là Kiếm thủ được thiên hạ công nhận.

Vậy năm đó, khi lão và Trịnh Tụ âm thầm đạt thành giao dịch, lực lượng của lão cũng đủ để cho lão áp đảo tất cả những Tu hành giả Đại Tề kia, trở thành Vu thủ của những người tu hành nguyên khí âm thần quỷ vật. (Vu thủ: người đứng đầu Vu thuật)

Khi tên "Hổ Trành" thứ hai bay vút mà ra theo tâm ý của lão, bắn về phía Dạ Sách Lãnh trên ghềnh bãi phía trước lão, tên "Hổ Trành" đầu tiên đã rơi vào núi rừng rậm rạp phía trên.

Khi khí tức trên người tên "Hổ Trành" bao trùm qua rừng núi, tất cả cỏ cây tàn lụi, tất cả lá cây trở nên khô héo ố vàng.

Vô số lá vàng như tuyết bay trên bầu trời.

Dạ Sách Lãnh nhíu mày.

Tầm mắt của nàng cũng không hề rơi vào trên người tên "Hổ Trành" thứ hai đang lướt tới, mà rơi vào phía sau Từ Phúc.

Bóng ma phía sau Từ Phúc lúc này lại vặn vẹo, tựa như lại có một người muốn chui ra.

Bình Luận (0)
Comment