Có hai loại Tu hành giả đáng sợ nhất trên thế giới này, một là người giống như Vương Kinh Mộng, không chiêu nào không thể phá, càng chiến càng mạnh, mỗi trận chiến đều có lĩnh ngộ mới, cho dù ngươi đã xem qua mỗi trận chiến trước đó của hắn, nhưng khi gặp lại hắn, hắn đã có kiếm thức lợi hại hơn.
Một loại khác là hạng người như Từ Phúc, ngươi chỉ biết lão rất mạnh, nhưng lại không biết gì đối với công pháp và thủ đoạn đối địch của lão.
"Hổ Trành thuật" vốn chỉ là thủ đoạn của Tu hành giả khống chế khôi lỗi da người, luyện thành vật bản mệnh, nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế hai gã "Hổ".
Loại "Hổ Trành" này giống như phi kiếm, hành động theo tâm ý của người điều khiển, hơn nữa trong cơ thể chỉ là một đoàn hư không, chân nguyên và thiên địa nguyên khí lưu thông không chút trở ngại, cộng thêm người điều khiển dùng Hổ Trành thuật có thể bảo tồn một bộ phận ý thức đối địch bằng thân thể của khôi lỗi da người, lực lượng bộc phát ra cực kỳ đáng kinh ngạc.
Nhưng hiện tại Từ Phúc sử dụng Hổ Trành thuật, hiển nhiên đã không đơn giản như vậy, ngay lúc Dạ Sách Lãnh nhìn lại, trong bóng ma phía sau Từ Phúc cũng đã có tên "Hổ Trành" thứ ba chui ra.
Tên "Hổ Trành" này cao hơn hai người trước đó, đường nét ngũ quan rất rõ ràng, là một người nam tử trung niên uy nghiêm, nhưng trên khuôn mặt của nó lại được phủ lên năm màu sắc rực rỡ, giống như một mặt nạ da hổ được phủ màu.
Sau khi tên "Hổ Trành" này xuất hiện, lại không hề rời khỏi Từ Phúc, chỉ đứng lặng lẽ bên cạnh, một đôi mắt không hề có cảm xúc nhìn chằm chằm Dạ Sách Lãnh và Từ Phúc.
Trong khu rừng phía trên, vô số lá vàng đang bay.
Một người nữ tử áo xanh mặt che khăn mỏng đứng cảnh giác, trên người cô tỏa ra một loại kiếm ý sắc bén, tất cả lá vàng bay gần bên người cô đều bị khuấy nát thành bột, nhưng lá vàng xung quanh vẫn tiếp tục bay đến gần người cô.
Khí tức của tên "Hổ Trành" xông vào núi rừng vô cùng quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện bên trong nhận biết của cô, không ngừng xuất hiện ở bốn phía chung quanh người cô.
Dạ Sách Lãnh nhíu chặt lông mày.
Người nữ tử ở phía trên núi rừng còn có thể không ngừng cảm nhận được khí cơ của tên "Hổ Trành" đầu tiên kia, mà nàng lại chỉ bởi vì khoảng cách hơi xa, đã hoàn toàn mất đi cảm nhận đối với tên "Hổ Trành" kia.
Cũng vào lúc này, năm màu sặc sỡ trên mặt tên "Hổ Trành" vốn đang xông về phía nàng và Bách Lý Tố Tuyết đột nhiên biến mất, trở nên tái nhợt mà trong suốt, giống như một loại lưu ly nào đó.
"Xùy" một tiếng nứt vang vọng.
Tốc độ của tên "Hổ Trành" này đột nhiên nhanh hơn mấy lần.
Dưới một tư thế đơn giản bất thường, nó nâng cánh tay phải của mình, năm ngón tay biến thành kiếm, đâm vào ngực Dạ Sách Lãnh.
Một khí tức khủng khiếp xuất hiện giữa thiên địa.
Năm ngón tay của nó nổi lên một lớp kiếm quang trong suốt, nơi kiếm quang đi qua, cả hai bên đều nổi lên sóng khí kinh người thổi tung ra ngoài.
Đôi mắt của Dạ Sách Lãnh nheo lại thật sâu.
Nàng đứng ở trên ghềnh bãi, bên cạnh là dòng sông chảy xiết.
Một đóa bọt nước nở rộ trên một tảng đá trên ghềnh bãi này.
Chỉ khác với lúc thông thường, đóa bọt nước màu trắng này lại không tiêu tan, tiếp tục bay lên và biến thành một thanh tiểu kiếm màu trắng.
Khi thanh tiểu kiếm màu trắng bay lên, dòng sông vốn chảy xiết đột nhiên trở nên chậm chạp, tiếng nước chảy đinh tai nhức óc trước đó trong nháy mắt cũng biến mất, từ mãnh liệt trở nên nhẹ nhàng.
Một loại lực lượng cuồng bạo lại cuồn cuộn bên trong thanh tiểu kiếm này.
Toàn bộ dòng sông lớn dường như ngay lập tức bị co rút vào trong một thanh kiếm.
Tên "Hổ" này đích xác rất mạnh, lực lượng chân nguyên trong cơ thể càng vượt xa Tu hành giả Thất Cảnh bình thường, có một loại hương vị khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Nếu sử dụng đá cứng để hình dung chân nguyên của cường giả Thất Cảnh bình thường, vậy chân nguyên của tên "Hổ Trành" này là sắt thép, có một sự khác biệt kỳ lạ về bản chất.
Chẳng qua Dạ Sách Lãnh vẫn không cho rằng đối phương có thể ngăn cản được một kiếm của mình.
Trong thời gian sống với Bạch Sơn Thủy ở Trường Lăng, cô đã trưởng thành thành một cự đầu thực sự trong thế giới của những người tu hành.
...
Thanh kiếm nhỏ màu trắng bay ra trước mặt nàng và Bách Lý Tố Tuyết, chỉ vào mi tâm của tên "Hổ Trành" này.
Tuy nhiên ngay tại thời điểm này, nàng cảm nhận được một chút khác thường.
Trong đôi mắt của tên "Hổ" này, đột nhiên có một tia sáng khác thường xuất hiện.
Tên "Hổ Trành" này luôn luôn mở mắt, nhưng bởi vì không có xúc cảm cho nên đồng tử không có bất kỳ sự tức giận nào, không có nhiều sự khác biệt với một người chết nhắm mắt.
Tại thời điểm một tia sáng khác thường lóe lên, cảm giác đầu tiên của nàng là dường như con "Hổ Trành" này đột nhiên mở mắt, sống lại.
Một tiếng nổ khẽ vang.
Thanh kiếm nhỏ màu trắng bị ngón trỏ và ngón giữa của tên Hổ Trành này kẹp lấy.
Một cỗ lực phản chấn khó có thể tưởng tượng rung động trong không gian, trùng kích vào trên người Dạ Sách Lãnh.
Đá ngầm dưới chân nàng đã trải qua gió mưa không biết bao nhiêu năm, từ lâu đã chỉ còn lại những tảng đá cứng rắn nhất, nhưng lại đột nhiên vỡ thành vô số hạt vụn.
Trong cơ thể Dạ Sách Lãnh vang lên một hồi oanh minh, giống như vô số sóng lớn cuốn lên trong cơ thể nàng.
Đôi mắt của nàng xuất hiện vô số cảm xúc khó hiểu.
Trong cơ thể nàng có vô số kinh mạch bị chấn động ra vết nứt, chân nguyên hỗn loạn theo những vết nứt này như đao đâm vào sâu trong cơ thể nàng.
Thanh kiếm nhỏ màu trắng bị kẹp giữa ngón tay của tên "Hổ Trành" này, một lần nữa biến thành một làn sóng vô lực.
Ánh sáng kỳ dị trong mắt tên "Hổ Trành" này lóe lên rồi tiêu tan, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng cái loại cảm giác cổ quái khi lực lượng tăng lên trong nháy mắt và tựa như sống lại, không ngừng hiện lên trong đầu một cách cực kỳ chân thật hơn so với đau đớn trong cơ thể Dạ Sách Lãnh.
Ánh mắt của tên "Hổ Trành" này quy về đờ đẫn.
Thanh kiếm trong tay nó đang tiêu tán, thế nhưng lại một bước cũng không lui, khí cơ toàn bộ thân thể cũng không có chút tán loạn nào, cường đại đến mức khiến người ta sinh ra hàn ý.
Nữ tử áo xanh trong rừng cảm nhận được tất cả.
Cô cũng rơi vào trong khiếp sợ mãnh liệt, không thể tin được Dạ Sách Lãnh lại bị một tên "Hổ Trành" như vậy đánh bị thương.
Nhưng cô chắc chắn rằng bản thân mình không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Cô xuất kiếm.
Một đạo kiếm ý nhẹ nhàng xuất hiện giữa vô số lá vàng bay múa bên ngoài cơ thể cô.
Trời đất quanh người cô ầm ầm chấn động, những chiếc lá vàng bay múa chợt thoát khỏi cuồng phong và tên "Hổ Trành" kia dẫn dắt, đột nhiên hóa thành mấy chục sợi dây thừng, cực kỳ chính xác bắt được tên "Hổ Trành" như ẩn như hiện trong nhận biết của cô.
Hàng chục sợi dây thừng màu vàng mềm mại rơi vào trên người con "Hổ Trành".
Lực lượng của cô không thể vượt qua một kiếm vừa rồi của Dạ Sách Lãnh, cho nên một kiếm này của cô cũng không muốn hoàn toàn đánh bại đối thủ, chỉ muốn lấy nhu khắc cương, vây khốn tên "Hổ Trành" này trong chớp mắt.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, cô cũng có loại cảm giác như Dạ Sách Lãnh lúc nãy.
Tên "Hổ Trành" bị trói bởi hàng chục sợi dây thừng màu vàng mềm mại, đôi mắt của nó xuất hiện một tia lấp lánh khác thường.
Nó giơ tay lên nắm chặt trong hư không, dường như hoàn toàn không quan tâm dây thừng màu vàng còn đang co lại.
Một tiếng nổ lớn vang vọng.
Những sợi dây thường bên ngoài cơ thể nó bị cắt đứt thành vô số đoạn.
Cùng lúc đó, một cỗ sóng gợn kinh khủng đã vọt tới phía sau nữ tử áo xanh này.
Lại là một tiếng nổ lớn.
Nữ tử áo xanh này trực tiếp bị lực lượng khổng lồ từ núi rừng phía trên đập bay xuống dòng sông phía dưới.
Nước sông bắn tung tóe, thế rơi vẫn chưa dừng lại.
Nữ tử áo xanh được bao bọc bởi khí kình, đập xuống một cái hố sâu bên dưới đáy sông.
Bách Lý Tố Tuyết vẫn không có phản ứng gì.
Y vẫn chăm chú nhìn.
Cho đến lúc này, trong mắt y cũng xuất hiện một tia lóe sáng, đồng thời nhìn Từ Phúc ở đối diện xa xa, nói:
- Thì ra Hổ Trành thuật là như vậy.