Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 777 - Q8 - Chương 105: Báo Ân

Q8 - Chương 105: Báo ân Q8 - Chương 105: Báo ân

- Hình như hoàn toàn chính xác là rất bi thương.

Tạm dừng mấy hơi thở, lão mới quay người về phía Bách Lý Tố Tuyết nói:

- Không ngừng tu hành, hơn nữa tựa như đang tu hành thay người khác, tu vi những tên "Hổ Trành" này càng cường đại, lại càng có thể cảm thấy thân thể mình lão hóa.

Dạ Sách Lãnh hơi híp mắt.

Nàng có chút không rõ những lời này của Từ Phúc rốt cuộc là có ý gì.

- Nếu xem những "Hổ Trành" này như tráng niên, vậy ta cũng đã dần dần già đi, khẳng định sẽ chết già trước so với bọn hắn.

Từ Phúc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói tiếp:

- Nhưng chắc hẳn các ngươi cũng biết trong thế giới người tu hành có một loại người là Thiên khí giả. (người bị trời vứt bỏ)

Bách Lý Tố Tuyết hơi ngẩn ra.

Dạ Sách Lãnh cùng nữ tử áo xanh che mặt kia cũng là sửng sốt.

Từ Phúc có chút khẽ trào phúng lắc đầu,

- Có vài người từ lúc sinh ra thì kinh mạch đã có chút vấn đề, không cách nào tu hành gần như tất cả các công pháp tu hành của tông môn. Những người này giống như là từ lúc sinh ra đã bị thế giới tu hành vứt bỏ, rất đáng tiếc ta chính là một Thiên khí giả như vậy.

- Nếu thật sự là như thế, vậy cũng không dễ dàng.

Ý trào phúng trên mặt Dạ Sách Lãnh biến mất,

- Ít nhất trong tất cả điển tịch mà người tu hành ghi chép, còn chưa từng có Thiên khí giả từ lúc sinh ra không đầy đủ kinh mạch mà có thể tu hành đến Tông sư.

Từ Phúc nghe ra đây là lời khen chân chính, lão hơi gật đầu xem như cảm tạ, tiếp theo thản nhiên nói:

- Năng lực học tập của ta từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú, thứ nhìn qua một lần sẽ không bao giờ quên, đối với một ít nghĩa lý huyền ảo khó hiểu, cũng chỉ nhìn một lúc thì đã thấu hiểu. Nhưng mà khi có cơ hội thực sự tiếp xúc tu hành, lại là có mấy cái kinh mạch trời sinh không thông. Cho dù là tu hành thì cũng không có khả năng đạt được thành tựu rất lớn. Đối với bất kỳ tông môn tu hành nào mà nói, loại thiên tư này của ta ít nhất sẽ không đạt được bất kỳ tài nguyên tông môn nào, nhưng may mắn được Tiên đế thương xót, đầu tiên là niệm ta làm quan tận tâm tận chức mà thưởng chút Linh dược cho ta, về sau càng có cơ duyên xảo hợp, ban cho ta một môn công pháp có thể tu, sau khi ta vào Ngũ Cảnh, mới tiếp xúc được Hồ Trành thuật này, được một ít truyền thừa của Vu tổ.

- Thiên tư như ta, có thể tu đến Thất Cảnh cũng đã có thể dùng kỳ tích để hình dung, Bát Cảnh là do thân thể hạn chế nên tuyệt đối không có khả năng, cho nên Hổ Trành thuật này đối với ta mà nói, cũng không quá lãng phí thời gian, những thứ ngươi nói với ta cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình và chiến ý của ta lúc này.

Ánh mắt của lão chuyển hướng về phía Bách Lý Tố Tuyết, thong thả mà nặng nề nói:

- Tiên đế có ân đức lớn lao đối với ta, mặc kệ giữa ngài và Hoàng đế Nguyên Vũ có chuyện gì không vui, mặc kệ ngài có bao nhiêu bất mãn đối với cách làm của đứa con ngài ấy, nhưng lúc ngài ấy trở về trời, ngày đã khẩn cầu ta phụ tá Nguyên Vũ. Nếu ta đã đồng ý, vậy chắc chắn sẽ làm điều đó. Ta nói ra những chuyện này, vậy chắc hẳn ngươi cũng có thể hiểu được vì sao ta không muốn giết ngươi, lại nhất định phải làm như vậy, bởi vì đây không phải là sở thích cá nhân, mà là ân tình.

Bách Lý Tố Tuyết đón ánh mắt của lão, nghiêm túc đáp lại:

- Chỉ là ngươi thật sự không giết được ta, nếu như chỉ bởi vì báo ân, ta khuyên ngươi vẫn không nên lãng phí khí lực.

- Ngươi rất có lòng tin, sẽ không phải là không có lửa thì sao có khói.

Từ Phúc bình tĩnh nhìn Bách Lý Tố Tuyết, nói:

- Nhưng ta càng thêm tò mò, dưới loại tình huống này, vì sao ta còn không giết được ngươi, cho nên ta càng muốn thử xem.

Bách Lý Tố Tuyết khẽ gật đầu, nói:

- Vậy thì mời.

Những người ở đây đều từng là nhân vật quan trọng nhất của Trường Lăng, ít nhất đều có sự kính trọng vốn có đối với lẫn nhau, nhưng dù sao đây cũng là một trận chặn giết, mà không phải so kiếm một chọi một.

Cho nên khi thanh âm Bách Lý Tố Tuyết vang lên, trong không khí phía trước y đã xuất hiện một luồng ánh sáng.

Ánh sáng này đến từ hai mắt của tên "Hổ Trành" đầu tiên.

Một dải ánh sáng hẹp dài sáng lên từ trong đôi mắt hư vô của tên "Hổ Trành" này, tuy rằng lúc trước đã từng xuất hiện một lần, nhưng bởi vì phải suy nghĩ "Hổ Trành thuật" của Từ Phúc rốt cuộc là thủ đoạn gì, cho nên trong nháy mắt khi ánh sáng này xuất hiện, trong cảm giác cùng nhận biết của y và Dạ Sách Lãnh, tên "Hổ Trành" này cũng đã biến thành Từ Phúc.

Một Tu hành giả vứt bỏ thân thể của mình, lợi dụng thân thể người khác mà chiến đấu, đây là loại trải nghiệm gì?

Dạ Sách Lãnh cũng rất tò mò.

Nhưng nàng cũng không có chút do dự nào, trong nháy mắt khi bên trong đôi mắt hư vô của tên "Hổ Trành" này có ánh sáng lóe lên, nàng cũng đã lập tức ra tay.

Vết thương của nàng rất nặng.

Cho nên nàng cũng chỉ chuẩn bị ra tay một lần.

Vô số nguyên khí điên cuồng lao ra từ trong cơ thể nàng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên trong cảm giác của tất cả mọi người ở đây, nàng giống như biến thành một con nhím khổng lồ.

Nguyên khí như kim nhỏ kịch liệt đâm vào thiên địa chung quanh thân thể nàng.

Nước sông đang chảy chợt dừng lại, tất cả gợn sóng trong nháy mắt này chợt biến mất, nhưng mà trên mặt nước lại đồng thời có hàng ngàn giọt nước trong suốt bắn tung tóe.

Những giọt nước này điên cuồng chấn động, song lại chỉ là một dấu vết.

Trong thiên địa có càng nhiều nguyên khí đến từ đầm nước phương xa bị rút tới chỉ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả trong bùn đất núi rừng, trong những cây cối khô vàng kia đều đang tản ra những giọt nước trong suốt.

Một cơn mưa lớn rơi xuống.

Từng đường mưa theo đó rơi xuống, bắt đầu mang theo kiếm ý vô cùng sắc bén.

Mỗi một cái đường mưa đều biến thành một thanh kiếm mỏng.

Vô số kiếm mỏng không hề khác biệt, đồng thời công kích thân thể của ba gã "Hổ Trành" cùng Từ Phúc.

Mặc dù suy nghĩ có thể chuyển đổi nhanh hơn nữa, đương nhiên vẫn có khoảng cách thời gian cực kỳ nhỏ.

Vô số kiếm mỏng có loại công kích không khác biệt này, không có khả năng cường đại hơn so với kiếm ý mà nàng ngưng tụ, thế nhưng mặc kệ "Thần hồn" Từ Phúc rốt cuộc ở trong thân thể nào, lão sẽ nhất định phải bảo hộ ba cỗ thân thể khác, trừ phi lão vì giết Bách Lý Tố Tuyết mà lựa chọn ngọc đá cùng vỡ.

Tên "Hổ Trành" trên mặt pha tạp sắc thái, trong mắt có ánh sáng lấp lóe lại biến mất một lần nữa, thân thể trở nên trong suốt như lưu ly.

Nó dùng một loại tư thái nắm tay cực kỳ ổn định và nhanh chóng, sau đó ném ra một quyền cực kỳ đơn giản lên bầu trời phía trên.

Một đạo quyền ý khủng bố bộc phát trong nhận biết của đám người Dạ Sách Lãnh.

Khi đạo quyền ý khiến người ta khó có thể tưởng tượng này đánh ra, thân thể tên "Hổ Trành" này trong nháy mắt khô khốc xuống.

Tên "Hổ Trành" này trong nháy mắt liền bức ra tất cả chân nguyên trong cơ thể, thông qua một cánh tay phải của nó, cứ đơn giản bạo lực như vậy đánh tới.

Một tiếng nổ lớn ầm ầm.

Trên không trung giống như đột nhiên có mấy trăm tiếng sấm vang vọng.

Bất kỳ quy tắc nguyên khí cố định nào cũng đều bị đánh tan.

Tất cả những giọt mưa đều bị một đạo quyền ý khủng bố này chấn nát, chấn thành vô số bột phấn trắng tinh, giống như tro trắng được cạo từ trên tường xuống.

Lấy lực lượng phá pháp.

Một kích này của Từ Phúc đã hoàn toàn vượt qua lực lượng Thất Cảnh tầm thường, làm cho người ta sinh ra hàn ý.

Cùng lúc đó, trong mắt tên "Hổ Trành" thứ hai từ trong núi rừng rơi xuống ghềnh đá cũng đã xuất hiện ánh sáng.

Ý thức của Từ Phúc trong nháy mắt đã nhanh chóng đổi qua thân thể tên "Hổ Trành" này.

Lực lượng khủng bố như vậy, Từ Phúc lại dễ dàng có thể huy động thêm một lần nữa.

Cho dù hy sinh lực lượng của một gã "Hổ Trành" để đổi lấy việc Dạ Sách Lãnh không cách nào ra tay, đối với Từ Phúc mà nói cũng là đáng giá.

Nhưng cũng đúng lúc này, nữ tử áo xanh che mặt kia lại cảm giác được hy vọng.

Một tiếng gào thét vang lên từ giữa môi và răng của nàng!

- Hả?

Từ Phúc chợt cảm giác có chút không đúng.

Thanh âm này cực kỳ trẻ tuổi, cho lão trực giác đầu tiên cũng không phải cái tuổi của nữ tiểu thư Trần quốc Kỷ Thanh Thanh.

Bình Luận (0)
Comment