Nương theo một tiếng kêu to, lại là một đạo kiếm ý cực kỳ nhẹ nhàng.
Trong mắt Từ Phúc xuất hiện một vệt màu xanh biếc.
Đây là một đạo kiếm quang màu xanh nhạt, cực kỳ mảnh khảnh, nhưng trong cảm giác của Từ Phúc giờ phút này, lại giống như một mảnh rừng rậm khổng lồ.
Trong cảm giác của lão, phiến rừng rậm này tựa như còn đang không ngừng sinh trưởng, càng ngày càng rậm rạp, thậm chí muốn che khuất thiên địa, đoạn tuyệt liên hệ giữa lão và "Hổ Trành".
Không có bất kỳ chần chờ gì, lão khống chế tên "Hổ Trành" bên trong thân thể vang lên vô số phong lôi này.
Không có bất kỳ thay đổi nào, tên "Hổ Trành" này giống như một tên trước đó, đánh ra ngoài một quyền cực kỳ đơn giản bá đạo.
Quyền là phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất của nhân loại lúc ban đầu, không cần có kỹ xảo như sử dụng kiếm, nhưng lại càng trực tiếp, càng dễ dàng dồn lực lượng đã tích súc trong nháy mắt đánh ra ngoài.
Trong chiến đấu như vậy, Từ Phúc cho rằng dùng lực phá đạo chính là phương thức tốt nhất, cho nên lão không cần kỹ xảo.
Lực lượng của gã "Hổ Trành" thứ hai càng cường đại hơn so với tên thứ nhất.
Khi nó đánh ra một quyền, ánh sáng trong không gian phía trước tựa như bị nuốt hết toàn bộ, bóng tối lan tràn.
Thế nhưng trong bóng tối lại lóe ra vô số ánh sao màu bạc, giống như có vô số ngôi sao nhỏ hiển hiện ra, mỗi một khỏa đều mang theo lực lượng gần giống như sao băng chân chính.
Dưới lực lượng như vậy thì ngay cả một ngọn núi lớn thực sự cũng có thể bị phá hủy, càng không cần phải nói đến một mảnh rừng rậm.
Ầm ầm!
Phiến rừng rậm này trong nháy mắt liền biến mất, nguyên khí vỡ tan bị quyền ý đánh cho giống như là trực tiếp bốc cháy lên.
Một ngụm máu tươi phun ra từ giữa môi răng của nữ tử áo xanh che mặt, mang theo chân nguyên kình khí rải rác trực tiếp xé rách màng che trên mặt cô thành những sợi máu thật nhỏ, phiêu tán ra phía trước.
Người nổi bật của Trường Lăng cũng không cách nào ngăn cản được một quyền như vậy, hiện tại trong lòng Từ Phúc lẽ ra phải có ngạo ý cùng mừng rỡ, nhưng cảm xúc thực sự xuất hiện trong lòng lão lúc này lại là một loại cảnh giác cùng sợ hãi mãnh liệt.
Đôi mắt của "Hổ Trành" thứ ba đứng ở bên cạnh lão chợt sáng lên.
Lực lượng của tên "Hổ Trành" thứ ba này càng cường đại hơn so với hai tên trước đó, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên, da thịt trên người nó dưới bảy màu rực rỡ tựa như biến thành cầu vồng, bay ra bên ngoài.
Chẳng qua bị chân nguyên dao động của nó kích thích, không khí bên ngoài cơ thể tên "Hổ Trành" thứ ba này lập tức xuất hiện vô số vòng xoáy nhỏ.
Nhưng nếu luận chân nguyên mạnh yếu, trong tất cả Tông sư Thất cảnh trên thiên hạ, chỉ sợ không có bất kỳ người nào có chân nguyên mạnh mẽ hơn tên "Hổ Trành" này.
Ngoại trừ chân nguyên ra, phản ứng thân thể của nó cũng đã vượt qua cực hạn mà người thường có thể lý giải.
Cánh tay phải nó dùng một loại tốc độ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nâng lên, liền muốn nắm một cái trong hư không.
Nhưng mà ý của lão muốn dẫn dắt, cũng không phải là bất kỳ một ai trong đám người Bách Lý Tố Tuyết, mà là chỗ của tên "Hổ Trành" đầu tiên kia.
Ngay trong nháy mắt này, cổ họng của gã "Hổ Trành" thứ nhất đã xuất hiện một đạo lục quang.
Đây là một đạo kiếm quang, làm cho người ta có cảm giác là lộ ra từ trong thân thể tên "Hổ Trành" này, song sự thật là khi mọi người nhìn thấy, kiếm quang màu xanh biếc này đã từ sau gáy tên "Hổ Trành" này cắt thẳng qua, lộ ra từ chỗ cổ họng.
Một tiếng rầm vang vọng, trong thân thể Từ Phúc cùng tên "Hổ Trành" thứ ba đồng thời vang lên một tiếng buồn bực.
Ánh mắt Từ Phúc ảm đạm, thân thể hơi cúi xuống, trong da thịt lặng yên chảy ra một tầng sương máu.
Trên mặt lão chợt xuất hiện mấy nếp nhăn, sâu đến mức giống như đao khắc lên.
Đầu tên "Hổ Trành" thứ nhất bay lên, bay tới chỗ rất cao, biến thành một chấm đen trên không trung.
Bách Lý Tố Tuyết ngẩng đầu nhìn chấm đen trên bầu trời, trên mặt lạnh như băng xuất hiện một tia thần sắc quái dị, đồng thời nói hai chữ "Tuyệt diệu".
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được ý hai chữ mà y nói ra lúc này.
Hai chữ này của y là đang tán thưởng phá pháp của nữ tử áo xanh kia. (phá pháp: phương pháp phá vỡ)
Từ Phúc nhẹ nhàng ho khan.
Mỗi một lần ho khan, da thịt thân thể lão thấm ra một tầng sương máu.
Ánh mắt của lão rơi vào trên mặt nữ tử áo xanh kia.
Người nữ tử áo xanh này có khuôn mặt rất xinh đẹp, không có chút vết sẹo nào.
- Phan Nhược Diệp, thật không ngờ là ngươi.
Lão lắc đầu và nói thêm:
- Ta không nghĩ ngươi đã mạnh mẽ như vậy.
Cô gái áo xanh này không phải là Kỷ Thanh Thanh, mà là Phan Nhược Diệp.
Lúc này Phan Nhược Diệp không thể đáp lại, bởi vì cô cũng đang không ngừng ho máu, hoàn toàn không nói nên lời.
- Vì sao?
Từ Phúc lại có chút gian nan ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Bách Lý Tố Tuyết, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu.
Những tên "Hổ Trành" này đều tương đương với phân thân, nhưng đồng thời cũng là vật bản mệnh của lão, Hổ Trành thuật cường đại, vốn ở chỗ những "Hổ Trành" này cho dù bị giết chết, cũng sẽ không gây tổn thương nghiêm trọng đối với khí hải bản thể người tu hành giống như khi vật bản mệnh của Tu hành giả khác bị hủy.
Nhưng một kiếm này của Phan Nhược Diệp lại là ngay lúc chém chết tên "Hổ Trành" kia, lại bắt được một tia chấn động khác thường giữa thiên địa này, bắt được một tia liên hệ giữa lão và tên "Hổ Trành" này một cách cực kỳ tuyệt diệu.
Nếu nói lực lượng một kiếm này là mười phần, vậy để chém giết tên "Hổ Trành" này kỳ thật nhiều nhất chỉ dùng một phần lực lượng, còn lại chín phần là dùng để truy tìm nguyên khí, giống như trực tiếp chém vào nguyên khí bản mệnh của lão.
Nương theo trong tích tắc giết chết "Hổ Trành", tìm ra đường liên kết nguyên khí vô hình của Từ Phúc trong thiên địa này, đây vốn đã là một trận đánh cược, mà còn có một chỗ làm cho Bách Lý Tố Tuyết tán thưởng Phan Nhược Diệp tuyệt diệu, chính là một kiếm này của Phan Nhược Diệp thậm chí còn mang đến cảm giác sai lầm cho tất cả mọi người ở đây.
Không chỉ có mỗi Từ Phúc, trong nháy mắt vừa rồi, trong cảm giác của tất cả mọi người, kiếm ý của Phan Nhược Diệp đều rơi về phía thân thể Từ Phúc.
Cô làm cho người ta có cảm giác, là muốn một kiếm chém đứt đầu Từ Phúc.
Ảo giác như vậy mới khiến cho ý niệm của Từ Phúc trong nháy mắt khống chế tên "Hổ Trành" thứ ba ở bên người, áp dụng thế thủ. Tiếp theo khi phát hiện không đúng thì cũng đã chậm một bước.
Nhưng mặc kệ những kiếm ý này của Phan Nhược Diệp tuyệt diệu như thế nào, hai người vẫn có sự khác biệt rất lớn về lực lượng thuần túy.
Quyền ý mà lão đánh ra vẫn đủ để tiêu diệt cô.
Cho nên kết quả hợp lý nhất là Phan Nhược Diệp chém chết tên "Hổ Trành" của lão, đồng thời cô sẽ bị một quyền của lão diệt sát.
Nhưng Phan Nhược Diệp hiện tại vẫn còn sống.
Bởi vì khi quyền ý của lão tiêu diệt khu rừng rậm kia, xông về phía thân thể Phan Nhược Diệp, có một cỗ khí tức rất bàng bạc, thậm chí mang theo một loại cảm giác thần thánh trang nghiêm tỏa ra từ trên người Bách Lý Tố Tuyết phía sau Phan Nhược Diệp.
Cỗ lực lượng này tạo thành một cái bức tường vô hình, ngăn cản đại bộ phận lực lượng của lão.
Thương thế của Bách Lý Tố Tuyết cũng không phải là ngụy trang, bằng không nếu như y có thể xuất thủ, vậy thừa dịp trong nháy mắt vừa rồi kia, nếu Bách Lý Tố Tuyết xuất ra một kiếm, lão chắc chắn sẽ bị giết chết.
Cho nên đây hẳn chỉ là một món đồ trên người Bách Lý Tố Tuyết.
Thế nhưng là cái gì, lại cường đại như thế, cường đại đến mức có thể ngăn cản một kích của lão?
Ít nhất trong những tri thức mà lão có, trên thế gian không có bất kỳ kiện Phù khí nào có lực lượng như vậy.
Mân Sơn Kiếm Tông cũng tuyệt đối không tồn tại thứ như vậy.
Hoặc có thể nói, vật này còn không ở trên người Bách Lý Tố Tuyết khi giết vào Hoàng cung, nếu không lúc đó Trịnh Tụ chắc chắn sẽ chết.