Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 779 - Q8 - Chương 107: Nữ Hoàng Trả Thù

Q8 - Chương 107: Nữ hoàng trả thù Q8 - Chương 107: Nữ hoàng trả thù

Q8 - Chương 107: Nữ hoàng trả thù

Bách Lý Tố Tuyết lạnh lùng như sương, cũng không trả lời câu hỏi của Từ Phúc, mà chỉ lạnh lùng nhìn lão một cái.

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được ý của y.

Ý là y sẽ không nói cho Từ Phúc biết đáp án.

Nếu như Từ Phúc thực sự muốn biết, vậy có thể xuất thủ thử một lần nữa.

Kết quả của việc thử thì cũng chỉ có hai khả năng.

Nếu như vật trên người Bách Lý Tố Tuyết không còn cách nào phát tán ra lực lượng như vậy một lần nữa, vậy lão có thể giết chết đám người Bách Lý Tố Tuyết.

Nhưng nếu món đồ kia chỉ còn có lực lượng ngăn cản một lần toàn lực ra tay của Từ Phúc, lão lúc này trọng thương sẽ bị giết ngược lại.

Bách Lý Tố Tuyết ném ra cái đề này, liền xem Từ Phúc có dám đánh cuộc hay không.

Từ Phúc trầm mặc xuống.

Dạ Sách Lãnh trọng thương, Phan Nhược Diệp trọng thương, cùng với Bách Lý Tố Tuyết hiện đang chăm chú nhìn lão.

Đối với lão mà nói, tính mạng của ba người này có sức hấp dẫn thật lớn.

Chỉ là lão còn có quyền đánh cược như vậy sao?

Một chút vẻ hơi đắng chậm rãi xuất hiện trên khóe miệng lão, nhộn nhạo ra.

Điểm xuất phát của cả hai bên là không công bằng.

Nếu đám người Bách Lý Tố Tuyết chết, bên cạnh Đinh Ninh còn có Lâm Chử Tửu, còn có Trưởng Tôn Thiển Tuyết, còn có Đạm Đài Quan Kiếm, còn có người của Triệu Kiếm Lô, còn có Bạch Sơn Thủy... Còn có rất nhiều Tông sư khiến người ta ngưỡng mộ đứng về phía hắn.

Nhưng nếu lão chết, bên cạnh Nguyên Vũ còn có người nào khác?

Cả đời này lão đã tốn thời gian tu hành gấp mấy lần người khác, lấy lực lượng mà thiên tư của một gã bị trời vứt bỏ có thể có được để đối địch với mấy cường giả đứng đầu trên đời này. Nếu như muốn chết, cũng nhất định sẽ chết trong cục diện lão có khả năng khống chế triệt để, cái loại trận chiến càng có giá trị kia.

- Có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng được.

Sau khi thở ra, lão từ từ ngẩng đầu lên, dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng khẽ nói:

- Lần này ngươi thắng.

Bách Lý Tố Tuyết lẳng lặng nhìn lão, nói:

- Lần này ngươi thua, về sau có thể sẽ không thắng được ta nữa.

Từ Phúc đã quyết tâm rời đi, điều này đối với Bách Lý Tố Tuyết mà nói đã là kết quả tốt nhất, nếu những lời của y lúc này rơi vào trong tai người khác, cũng là đang kích thích Từ Phúc, chuyện này dường như có chút ngu xuẩn.

- Ngươi không cần phải phá hư tâm tình, gieo hạt giống thất bại trong lòng ta.

Từ Phúc nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh như băng mà khiêu khích của Bách Lý Tố Tuyết, hờ hững lắc đầu:

- Giống như vừa rồi ngươi khám phá Hổ Trành thuật nhưng vẫn không cách nào phá hư tâm cảnh của ta, chắc hẳn ngươi có thể tưởng tượng, Thiên khí giả như ta có thể đạt tới tu vi cùng lực lượng hôm nay, cần tâm trí kiên định như thế nào. Ngươi cũng nên hiểu, thế giới này có khả năng vô hạn, cũng không phải chỉ là thiên hạ của thiên tài như ngươi và Vương Kinh Mộng. Không đến cuối cùng, ai có thể quyết định thắng bại chân chính?

- Có một số việc không liên quan đến thiên phú cùng tu hành, ngươi muốn báo ân, vậy quyết định ở việc ngươi muốn làm, cũng không phải chỉ là thắng bại của một người nào đó.

Nhìn Từ Phúc đã xoay người lại, Bách Lý Tố Tuyết nhàn nhạt nói tiếp:

- Chính đạo thì luôn luôn được ủng hộ, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ đạo lý đơn giản này hơn cả ta.

Từ Phúc cũng không lên tiếng đáp lại.

Thân ảnh của lão và "Hổ Trành" nhanh chóng biến mất ở trong núi rừng phía trên.

Vô số lá vàng lần thứ hai bay lên, cắt đứt tất cả các tung tích có khí tức liên quan đến lão.

- Là cái gì?

Cùng thiên địa hoàn toàn bình tĩnh lại, Phan Nhược Diệp có chút gian nan đến gần bên cạnh Bách Lý Tố Tuyết và Dạ Sách Lãnh, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ có cô là cảm ứng rõ ràng nhất, cỗ lực lượng có hương vị thần thánh kia ôn hòa đến cực điểm, cường đại đến cực điểm nhưng lại không có chút cuồng bạo nào, chỉ có một loại hương vị bi thương che chở.

Mặc dù có cùng một vấn đề giống như Từ Phúc, thế nhưng Bách Lý Tố Tuyết lại nhanh chóng đưa ra đáp án.

- Là Cửu Nhãn Thiên Châu, pháp khí hộ thân của Hoàng thái hậu Ô Thị.

Trong giọng nói của y mang theo chút cảm khái, ngoài ra còn tràn ngập kính ý.

Dạ Sách Lãnh và Phan Nhược Diệp liếc nhau một cái, trong mắt đều dâng lên ý vị giống nhau.

Các nàng cũng không biết chuyện đã phát sinh ở Ô Thị, cũng không biết có một vị trong mười ba gã Vương hầu Đại Tần kia đã ngã xuống, nhưng các nàng đều rất rõ ràng bà lão thực sự nắm quyền ở Ô Thị kia đã rất già nua, hơn nữa bà vốn cũng không phải là Tu hành giả đứng đầu.

Thế nhưng pháp khí hộ thân cường đại như vậy, lại vẫn rời khỏi người bà lão kia, vượt qua nghìn núi vạn sông tới trên tay Bách Lý Tố Tuyết.

Chuyện này đại biểu cho trí tuệ và lòng can đảm đến mức nào?

Huống chi bà không thể nào dự đoán được Bách Lý Tố Tuyết sẽ gặp phải người như Từ Phúc ám sát.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, bà càng cần một món đồ như vậy để phòng thân hơn cả Bách Lý Tố Tuyết.

Dạ Sách Lãnh và Phan Nhược Diệp đều im lặng không nói, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào trên người y.

Các nàng hiện tại muốn biết, hiển nhiên là Cửu Nhãn Thiên Châu vừa rồi còn có lực lượng có thể ngăn cản thêm một kích của Từ Phúc hay không.

- Lực lượng nguyên khí của Cửu Nhãn Thiên Châu không phải đến từ phương thiên địa của chúng ta, mà đến từ tinh thần ngoài thiên ngoại.

Bách Lý Tố Tuyết bình tĩnh nhìn hai người các nàng, nói:

- Chỉ có khi sao trời cùng Cửu Nhãn Thiên Châu này sinh ra cảm ứng lẫn nhau trong một năm khi chuyển động đến một vị trí cố định nào đó, Cửu Nhãn Thiên Châu mới có thể hấp tụ lực lượng nguyên khí cường đại mà nguyên khí của viên sao trời kia mang đến.

Dạ Sách Lãnh nở nụ cười lạnh.

Đối với loại Tu hành giả cảnh giới như nàng mà nói, những lời này của Bách Lý Tố Tuyết đã trả lời rất rõ ràng. Cửu Nhãn Thiên Châu chỉ có cơ hội vận dụng một lần trong một năm, sau khi nguyên khí tích tụ ở bên trong hoàn toàn kích phát ra, cũng chỉ có thể chờ một thời khắc cụ thể nào đó trong năm lại hấp tụ đầy đủ tinh thần nguyên khí một lần nữa.

Cho nên nếu Từ Phúc muốn mạnh mẽ thử một lần, vậy các nàng thật sự sẽ chết ở chỗ này.

Tuy nhiên, bọn họ đã giành chiến thắng.

Càng là thắng lợi như vậy, càng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.

- Sự báo thù của Ô Thị, sẽ không chỉ dừng lại ở đây.

Đúng lúc này, Bách Lý Tố Tuyết đột nhiên lại nói một câu này.

Dạ Sách Lãnh và Phan Nhược Diệp đều hơi ngẩn ra, hai người đều không hiểu lắm.

- Ô Thị từ xưa tới nay có thù tất báo, hơn nữa sau khi nàng cầm quyền, lại càng đến cực hạn. Lần này Trịnh Tụ tiến đánh Ô Thị, khiến quốc gia này chết nhiều người như vậy, nàng sao có thể không triển khai trả thù một cách điên cuồng?

Bách Lý Tố Tuyết nhìn hai người, nói:

- Liên minh với Ba Sơn Kiếm Tràng, đưa Cửu Nhãn Thiên Châu đến chỗ ta, đối với nàng mà nói, chỉ sợ đây cũng chỉ là một bộ phận báo thù rất nhỏ.

Lông mày Dạ Sách Lãnh và Phan Nhược Diệp trong nháy mắt đều nhíu lại thật sâu.

Chuyện trả thù liên quan đến mấy chục vạn người chết, chuyện sẽ tiến triển như thế nào, các nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được.

- Về phần mang Cửu Nhãn Thiên Châu đến nơi này, nàng cũng còn có một tầng dụng ý.

Bách Lý Tố Tuyết ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Sở đô, nói:

- Nàng hy vọng mượn ta liên thủ cùng Đinh Ninh, dùng lực lượng hai người chúng ta tìm hiểu ra liên hệ độc đáo giữa Cửu Nhãn Thiên Châu này cùng tinh thần nguyên khí. Sức mạnh của Trịnh Tụ đến từ việc không ngừng tìm hiểu và vận dụng tinh thần nguyên khí.

- Mặc dù không biết những hành động trả thù khác của nàng ở phương diện nào, nhưng chỉ riêng điểm này cũng đã đủ hung ác rồi.

Dạ Sách Lãnh lắc đầu, nhịn không được nói.

Trịnh Tụ gần như là người tu hành độc nhất trên thế gian vận dụng tinh thần nguyên khí chiến đấu, nếu thủ đoạn mạnh nhất của ả cũng bị phá vỡ, vậy ả sẽ còn lại cái gì?

Hơn nữa Bách Lý Tố Tuyết cộng thêm cả Đinh Ninh...

Dạ Sách Lãnh nghĩ đến hình dáng người nọ ngày xưa, hốc mắt không hiểu sao bắt đầu có chút mơ hồ.

Bách Lý Tố Tuyết cùng Vương Kinh Mộng ngày xưa chưa từng liên thủ. Nếu hai người như vậy thực sự liên thủ, nàng cảm thấy không có gì không thể làm được.

Bình Luận (0)
Comment