Khi rất nhiều người Tần nối liền không dứt rời khỏi Sở đô, leo lên những chiếc thuyền lớn vừa cập bến kia, ở một ngọn núi rừng âm u cách Sở rất xa, có một Tu hành giả trẻ tuổi ngồi trên đám lá thối thật dày.
Trong rừng thối rữa ẩm ướt dễ sinh ra độc trùng nhất, mà nhiệt độ của thân thể Tu hành giả có nghĩa là dị vật đối với những độc trùng này, đặc biệt là đối với một ít chất độc tương đối độc đáo mà nói, loại nhiệt độ này liền có nghĩa là thức ăn.
Một con rắn độc to lớn bằng cánh tay lặng lẽ trượt xuống từ trên một gốc cây khô phía trên Tu hành giả trẻ tuổi này.
Màu sắc lân giáp của nó không ngừng biến hóa theo hoàn cảnh chung quanh, khi ở trên cây khô có màu xám xịt, đến gần lá rụng màu vàng héo hoặc xám trắng trên mặt đất, lân giáp trên người cũng biến thành hai màu vàng khô cùng xám trắng đan xen.
Đỉnh đầu nó có một đoạn sừng ngắn nho nhỏ, trong hoàn cảnh u ám ngẫu nhiên lộ ra một tia sáng u ám, tựa như bên trong có bảo thạch nào đó đang lóe sáng.
Nó hiển nhiên cũng không phải độc trùng tầm thường, nhưng chỉ tiếc linh trí của nó vẫn không cao như trước.
Khi cảm nhận được khí tức máu tươi thịt mới, trong đôi mắt rắn đỏ tươi của nó lộ ra vẻ tham lam, lại hoàn toàn không ý thức được giữa những chiếc lá khô quanh Tu hành giả trẻ tuổi này có rất nhiều "cành khô" khác thường.
Những "cành khô" này đều là thi thể của một ít độc trùng, chỉ bởi vì những độc trùng này đều giống như là được hong khô, mất đi tất cả nước trong thân thể, hơn nữa trở nên vặn vẹo không chịu nổi, thậm chí ngay cả thân thể khô héo tản ra bên ngoài cũng đều là mùi vị mục nát như cành khô thối rữa, cho nên hoàn toàn không khiến cho nó chú ý.
Khi con rắn độc này lặng yên buông xuống đỉnh đầu Tu hành giả trẻ tuổi này, không hề phòng bị há mồm cắn vào đỉnh đầu của hắn, trên lưng Tu hành giả trẻ tuổi này cũng lặng yên không một tiếng động hiện ra một cỗ hắc diễm nhỏ. (hắc diễm: ngọn lửa màu đen)
Cỗ hắc diễm này giống như một ngọn nến thiêu đốt đến cuối cùng, trong nháy mắt dập tắt sinh ra một làn khói tàn.
Thế nhưng một cỗ hắc diễm nhỏ bé này lại như có sinh mệnh trực tiếp chia làm hai cỗ, vọt vào trong mũi con rắn độc này.
Trong nháy mắt tiếp theo, con rắn độc ngày bay ngược ra bên ngoài, trong nháy mắt rơi xuống đất liền cứng ngắc, sau đó thân thể không ngừng vặn vẹo, có chút khí đen không ngừng chảy ra, theo khe hở lá khô trên mặt đất, không ngừng chảy xuôi từ từ dưới đất vào thân thể Tu hành giả trẻ tuổi kia.
Sau vài hơi thở, con rắn độc này cũng đã biến thành một "cành khô" không hề bắt mắt trên mặt đất.
Theo thời gian trôi qua, trong rừng không ngừng có độc vật như vậy xuất hiện, song kết quả chúng gặp phải cũng giống như con rắn độc này, biến thành "cành khô" chồng chất bên người Tu hành giả trẻ tuổi kia.
Khi hoàng hôn buông xuống, nhịp điệu hô hấp của Tu hành giả trẻ tuổi này bắt đầu biến hóa, sâu trong tán lá tích lũy vô số năm trong rừng này chợt tuôn ra vô số âm khí màu đen sáng ngời, tiếp theo trong nháy mắt khi tiếp xúc với không khí lại biến thành trắng, giống như trên mặt đất trong rừng này đột nhiên có vô số cây nấm màu trắng sáng lên mọc ra, tiếp theo toàn bộ những âm khí này hội tụ thành dòng chảy, theo một trận hít vào của Tu hành giả trẻ tuổi này, toàn bộ hội tụ tới khí hải của Tu hành giả trẻ tuổi, trong nháy mắt bị hút sạch sành sanh.
Số lượng âm khí này cũng đủ làm cho tất cả người tu hành công pháp âm thần quỷ vật cảm thấy khiếp sợ, so sánh với âm khí dâng lên trong một lần này, nguyên khí của những độc vật không ngừng xuất hiện lúc trước chẳng qua lại giống như là một món khai vị trước bữa tiệc mà thôi.
Tu hành giả trẻ tuổi này chậm rãi mở mắt ra, đứng thẳng lên.
Tay trái của hắn tàn phế, khô héo vặn vẹo giống như cành khô trên mặt đất, nhưng tay phải lại nắm chặt một mảnh xương màu đen.
Tu hành giả trẻ tuổi này hiển nhiên chính là Tô Tần.
Tô Tần hít thở thật sâu, đồng thời thu mảnh xương màu đen kia lại bên người, không khí trong rừng này đã trở nên sạch sẽ dị thường, cái loại hương vị âm u mục nát này đã hoàn toàn biến mất, chẳng qua hắn cảm giác được một loại mùi mục nát ở bên trong thân thể mình.
Chẳng qua hắn cũng không để ý, khóe miệng lại nổi lên ý cười thỏa mãn.
Trong thế giới của người tu hành, ngoại trừ một ít Linh dược cường đại trực tiếp tăng lên tu vi cùng công pháp có thể làm ít mà đạt công lớn ra, quan trọng nhất chính là kinh nghiệm tu hành.
Hắn đã chiếm được công pháp thích hợp nhất ở trong mười hai tòa Vu Thần, rất nhiều tài nguyên chiếm được ở trong Hoàng cung nước Sở có thể làm cho hắn nhanh chóng tăng lên tu vi, thứ thiếu nhất kế tiếp chính là kinh nghiệm tu luyện công pháp âm thần quỷ vật.
Mảnh xương màu đen trong tay hắn là thứ ghi lại tất cả kinh nghiệm tu hành của Tề Tư Nhân, cùng với thủ đoạn đối địch cường đại nhất.
Trong đó càng bao gồm một ít kỹ xảo tu hành có thể nhanh chóng khiến lực lượng của hắn tăng lên, hoặc có thể nói là đường tắt.
Trong thời gian qua, hắn đã chọn ra một số đường tắt cần thiết nhất ... Bởi vì có giới thiệu chi tiết của Tông sư như Tề Tư Nhân, cho nên hắn không hề có chút khó khăn khi tiến hành lĩnh hội. Hiện tại mỗi một lần hô hấp sau quá trình tu hành, hắn đều có thể cảm thấy mình cường đại hơn vài phần so với trước kia.
Loại cảm giác lực lượng tăng lên cực kỳ kinh người này quá mức tuyệt vời, hơn nữa trong toàn bộ thế giới của người tu hành, chỉ sợ cũng sẽ không có người thứ hai có kinh nghiệm như vậy.
Ngọn núi hiện tại hắn đang đứng đã ở trong cảnh nội nước Tề.
Rừng núi đất Tề phần lớn đều có âm khí nồng đậm, hơn nữa người Tề thời xưa đã thích chôn cất người chết trong núi rừng, cho nên đại đa số núi rừng trong đất Tề kỳ thật chính là mộ địa từ xưa đến nay. (mộ địa: bãi tha ma)
Tô Tần đoán đây cũng là nguyên nhân người tu hành trong cảnh nội nước Tề từ khi sinh ra đã thích hợp tu hành phương pháp âm thần quỷ vật, bởi vì ở đây vốn không thiếu chỗ tu hành.
Nhưng mà đây chính là nguyên nhân thực sự khiến hắn xuyên qua cảnh nội nước Sở đi tới đất Tề sao?
Trước đó, tất cả tâm tư của Tô Tần đều ở trên mảnh xương mà Tề Tư Nhân truyền cho hắn, hắn không ngừng tìm hiểu tu hành, không ngừng ngây ngô đi lại, tựa như tự nhiên đi tới nơi này, trong tiềm thức hắn chỉ cho rằng mình đã có thể thoát khỏi sự khống chế của Trịnh Tụ, đã không cần trở về Sở đô nữa. Hơn nữa hắn đã không muốn làm cho Trịnh Tụ trở nên mạnh hơn, không muốn trở về Sở đô, cũng không cần giao môn công pháp trên người Vu Thần cho Trịnh Tụ.
Tuy rằng Bạch Sơn Thủy vẫn chưa giao môn công pháp kia lại cho hắn, nhưng hắn biết nếu nàng đã đáp ứng, vậy nhất định sẽ cho. Chỉ là bây giờ dường như đã không cần thiết nữa.
Thế nhưng ngày hôm nay, mấy thủ đoạn tu luyện được ghi lại trên mảnh xương màu đen do Tề Tư Nhân truyền lại đã đến phần cuối, khi đứng ở phiến rừng núi này nhìn ra xa xa, khi hắn nhìn thấy ngọn núi ở phương xa kia, thấy được một ít đèn đuốc trên núi, thoáng phân biệt một chút phương hướng.
Hắn đột nhiên hiểu được vì sao mình lại luôn luôn ngây ngốc đi về phía nơi này.
Bởi vì đây giống như một đoạn số mệnh chưa kết thúc.
Tiềm thức sâu nhất trong lòng vẫn luôn nói cho hắn biết, nơi này có một người mà hắn muốn giết, mà hắn sẽ bởi vậy mà càng nhanh chóng đạt được lực lượng cường đại hơn.
Ở phương vị ánh đèn mà hắn nhìn về, là tông miếu của vương triều Đại Tề.
Tông miếu của vương triều Đại Tề kỳ thật có vị trí hẻo lánh, tương đương với Lãnh cung của đế vương.
Trong lịch sử vương triều Đại Tề, nơi đây cũng chỉ có một tác dụng, giam cầm Đế vương bị phế, để họ nghĩ lại.
Nhưng trên thực tế, tất cả Đế vương bị phế đày đến tông miếu đều là uất ức mà chết, hoặc là bị âm thầm ban chết.
Hiện tại người ở trong tông miếu kia chính là Tề đế đã vừa nhường ngôi.