Tô Tần giẫm đạp lên lá khô mục nát và thi thể của đám độc vật. Khi màn đêm buông xuống, hắn ra khỏi khu rừng núi, đi về phía tông miếu của vương triều Tề xa xa.
Trong tông miếu, đèn được đốt cả ngày lẫn đêm. Đêm càng ngày càng sâu, sau khi đèn đuốc thôn trang phương xa tắt, những ánh lửa kia sẽ hướng dẫn phương vị cho hắn tốt hơn.
Từ khi hắn bị Tề Tư Nhân bắt đi, đạt được kinh nghiệm tu hành của Tề Tư Nhân và thủ đoạn đối địch đến bây giờ, ngoại trừ tu hành ra, hắn cũng không hề nghỉ ngơi. Mặc dù sau mỗi một lần tu hành, lực lượng của hắn đều tăng lên rất nhiều, nhưng thân thể đau nhức cùng với rất nhiều phản ứng bất lợi khác đã nhắc nhở hắn cần phải dừng lại.
Nhưng ngay cả mùi thối rữa trong cơ thể mình cũng không thèm để ý, làm sao hắn có thể để ý những thứ này.
Thân thể hắn bị một loại cảm xúc cuồng nhiệt khó hiểu chi phối, chỉ khi đến nơi đó, giết chết người hắn muốn giết, đạt được thứ hắn muốn, thì hắn mới có thể dừng lại nghỉ ngơi hồi phục
...
Trong tông miếu rất âm lãnh và ẩm ướt.
Ẩm ướt đến mức ngay cả bài vị cung phụng bên trong cũng sinh ra nấm mốc một cách tự nhiên.
Cho nên mỗi lần ở chỗ này đóng cửa hối lỗi, Phế Đế đều phải cẩn thận lau chùi toàn bộ bài vị cung phụng trong tông miếu một lần. (Phế Đế: nhà vua bị phế bỏ)
Suy nghĩ của Đế vương lập ra quy củ này sớm nhất hẳn là con cháu sau này nếu có phạm sai lầm, ở chỗ này suy nghĩ lại, mỗi ngày nhìn bài vị của các vị tổ tiên, trong lòng tự nhiên sẽ nhớ tới chuyện xưa có liên quan đến bọn họ, tự nhiên sẽ nghĩ đến hậu thế bình luận về bọn họ.
Nhưng vị Đế vương này chỉ sợ cũng không nghĩ rõ ràng.
Lúc lên ngôi Đế vương cao cao tại thượng sẽ không ai nguyện ý tiến vào nơi này để suy nghĩ lại, mà Đế vương tiến vào nơi này suy nghĩ lại, mặc dù suy nghĩ thông suốt, cũng hầu như không hy vọng có thể đi ra ngoài nắm lại quyền lực.
Đây không phải là nơi để mọi người tận hưởng sự nhàn rỗi.
Đối với một Phế Đế chủ động nhường ra Đế vị tạ tội mà nói, cũng không có chỗ bi thương hơn để đi.
Hơn nữa, Tân Đế đăng cơ, dù vì quang huy trên mặt thì cũng phải bảo đảm an toàn cho tên Phế Đế này.
Ngoại trừ phải có tâm phúc giám thị tên Phế Đế này ra, còn có không ít quân đội và Tu hành giả bảo hộ an toàn của Phế Đế.
Nhưng còn có nguyên nhân khác khiến tên Phế Đế này không chút lo lắng, hoặc nói không thèm để ý an nguy của mình.
Trong bóng đêm nồng đậm, ngọn lửa của đèn chong treo cao trong tông miếu có vẻ rất yếu ớt.
Ngọn lửa không ngừng nhảy múa giống như có thần linh đang khiêu vũ.
Tề đế đã mặc áo bào vải tầm thường đột nhiên như có điều suy nghĩ.
Y vừa mới lau qua rất nhiều bài vị, màu sắc trơn bóng đột nhiên loang lổ, hơn nữa rất nhiều chỗ đột nhiên thay đổi sinh ra nấm mốc mới.
Y im lặng buông miếng vải mềm trong tay xuống, xoay người sang chỗ khác.
Trong bóng đêm u lãnh ngoài cửa điện, đột nhiên xuất hiện một chút màu xám nhạt.
Màu xám này giống như một tầng sương nhẹ, không có bất kỳ nguyên khí ba động nào, nhưng đối với Tề đế thì rất quen thuộc.
Lông mày của y khẽ nhảy dựng lên, đương nhiên y cho rằng là Tề Tư Nhân đến đây, chỉ là không biết có chuyện gì.
Nhưng mà khi tầng sương mù xám tro này chậm rãi biến mất, khi một đạo thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện trong điện, trong nháy mắt biến, sự ôn hòa trong mắt y biến thành kinh ngạc khó có thể tin, cùng với thất vọng vô tận.
Tô Tần bình tĩnh nhìn y.
Tề đế đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng y vẫn lắc đầu, hơi khổ sở nói:
- Ta thật không ngờ là ngươi, ta cho rằng người đến giết ta sẽ là đệ tử của Yến Anh.
- Ta biết.
Vẻ mặt Tô Tần không thay đổi, lãnh đạm nói:
- Nếu như là hắn đến, ngươi sẽ trả mạng cho hắn, coi như trả nợ cho sư tôn hắn, cho nên, tuy người trong mấy chục dặm xung quanh không ít, nhưng hộ vệ lại lỏng lẻo như thế, chỉ tiếc ngươi cho rằng chỉ có hắn mới tới giết ngươi.
Tề đế khẽ gật đầu, thực sự cười khổ nói:
- Chỉ là ta thật không ngờ, Tề Tư Nhân lại chết trong tay ngươi, hơn nữa ngươi còn chiếm được một ít thủ đoạn của hắn, nói như vậy, ngươi hẳn là chiếm được công pháp của mười hai Vu Thần, mười hai Vu Thần kia bị hủy, hẳn cũng là âm mưu của ngươi và Trịnh Tụ?
- Làm ăn cùng người như Trịnh Tụ vốn là chuyện ngu xuẩn nhất.
Tô Tần đùa cợt nhìn tên Phế Đế này:
- Nhưng thứ ngươi thật sự không nghĩ tới, là ta chiếm được tất cả thủ đoạn của Tề Tư Nhân, mà không phải một ít thủ đoạn của hắn. Hơn nữa không phải là ta dựa vào cái công pháp gì mạnh mẽ lấy được từ trên người hắn, mà là hắn thân truyền cho ta, cho nên nói đúng ra, ta là đệ tử chân truyền duy nhất của hắn.
Tề đế trầm mặc một lát, lắc đầu, nói:
- Ta không thể hiểu được.
Tô Tần nói rất đơn giản:
- Bởi vì ta là Tu hành giả tu hành công pháp âm thần quỷ vật tương lai, ta sẽ trở thành Vu Tổ mới.
Tề đế lại trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Cho nên đến cuối cùng, hắn để ý nhất chính là tương lai của Tu hành giả tu luyện công pháp âm thần quỷ vật, mà không phải tương lai của Tu hành giả vương triều Đại Tề?
Dường như Tô Tần cảm thấy những lời này của Tề đế rất buồn cười, hắn không nhịn được nở nụ cười, nói:
- Cái Tu hành giả càng thêm để ý, đương nhiên là thế giới của người tu hành.
Trong một hơi thở tiếp theo, hắn lại thu liễm ý cười, nhìn Tề đế nghiêm túc hỏi:
- Chỉ là ta cũng không rõ, vì sao trước khi thoái vị ngươi còn hạ lệnh cho Tề Tư Nhân cố ý đến giết ta?
Tề Đế hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, y đột nhiên cũng mỉm cười, nhìn Tô Tần, nói:
- Ta có thể trả lời vấn đề này của ngươi, nhưng ta muốn nghe ngươi trả lời câu hỏi của ta trước. Ngươi đi tới nơi này, hẳn là không chỉ là báo thù tư thù đơn giản như vậy, ngươi còn muốn cái gì?
- Bí mật.
Tô Tần cực kỳ dứt khoát nói hai chữ, sau đó nói tiếp:
- Hoàng tộc của bất kỳ đại vương triều nào cũng có rất nhiều bí mật, tuy ngươi nhường ngôi cho Điền Khang Quân, nhưng đối với Hoàng tộc chân chính của vương triều Đại Tề các ngươi, hắn chẳng qua chỉ là họ hàng xa. Một phần đồ đạc tổ truyền, ví dụ như công pháp, thủ đoạn đặc thù, hay một phần Phù khí đặc biệt, hắn còn không xứng có được.
- Ta muốn có được những thứ này.
Tô Tần thẳng thắn nói:
- Có những thứ này, tu vi của ta sẽ tiến cảnh nhanh hơn, sẽ trở thành Vu Tổ nhanh hơn. Đổi lại, ta sẽ đáp ứng một số điều kiện của ngươi. Ngươi hẳn là hiểu được, sau khi trở thành đệ tử chân truyền của Tề Tư Nhân, từ ý nghĩa nào đó mà nói, ta đã trở thành một vị lãnh tụ của Tu hành giả trong vương triều Đại Tề, đương nhiên sẽ có rất nhiều Tu hành giả đi theo ta. Và ta có thể ban cho họ rất nhiều đồ vật mà họ mơ ước.
Tề đế kiên nhẫn nghe xong, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa gì, y mỉm cười gật đầu, nói:
- Câu trả lời của ngươi ta đã nghe xong, bây giờ ngươi có thể nghe ta trả lời.
- Ngươi có biết vì sao trước khi thoái vị, ta nhất định phải cố ý cầu Tề Tư Nhân tự mình đi giết ngươi không?
Tề đế cười, chậm rãi nói:
- Khi đó ta cũng không nghĩ rõ ràng, chỉ là một loại trực giác khó hiểu, cảm thấy sau này ngươi sẽ thành đại họa. Nhưng vừa rồi ta lại thực sự suy nghĩ rõ ràng, bởi vì dã tâm của ngươi quá lớn. Tu hành giả như ngươi, cũng không chỉ để ý đến thế giới của người tu hành, ngươi còn muốn nắm giữ tất cả quyền thế trên đời này. Hơn nữa Tu hành giả như ngươi, nếu như thành vương thành đế, thứ ngươi sẽ càng để ý chính là thế giới của Tu hành giả, càng không có khả năng giống như chúng ta, càng thêm để ý sinh tử của người bình thường, để ý bọn họ có ăn no mặc ấm, ban đêm có chỗ ngủ hay không.
Tô Tần khẽ nhíu mày.
Ý cười Tề đế càng nồng đậm, có chút cảm khái nói:
- Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chết trong tay đệ tử Yến Anh, nhưng cho hắn nhiều thời gian như vậy mà hắn lại không tới. Nghĩ đến cuối cùng ta làm nhiều chuyện để chuộc tội như vậy, hắn cũng hiểu được tâm ý và một ít bất đắc dĩ ở vị trí của ta, cuối cùng vẫn tha thứ cho ta. Ta vốn tưởng rằng Tề Tư Nhân và Yến Anh giống nhau, nhưng cuối cùng vẫn có hơi khác biệt. Nhưng dù Tề Tư Nhân coi ngươi là hy vọng của Tu hành giả Đại Tề trong tương lai, ta vẫn không muốn giao một ít bí mật của ta cho ngươi. Nếu có lựa chọn, ta sẽ giao cho những Tu hành giả biết khoan dung. Nếu Tu hành giả cường đại nhất trên đời không biết bao dung và tha thứ, vậy thế giới này sẽ trở nên rất đáng sợ.
Tô Tần nghe những lời này của y, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng, hắn lắc đầu, nói:
- Chỉ tiếc, cho dù ngươi không muốn, cũng chưa chắc có thể làm được.
- Ta có thể khiến ngươi không thể có được những gì ngươi muốn, bởi vì ta có những bí mật mà ngươi không biết.
Tề đế giống như đứa nhỏ giành được kẹo cười đắc ý:
- Hoàng tộc của vương triều Đại Tề sẽ không thể không có tôn nghiêm như thế.
Khi những lời này của y vang lên, sắc mặt Tô Tần đột nhiên biến đổi, thân thể hắn tựa như bị lửa thiêu đốt, mạnh mẽ nhảy ra sau.
Trong con ngươi Tề Đế dâng lên vầng sáng kỳ dị, thân thể gã bắt đầu chảy ra rất nhiều khí lưu màu trắng xanh, tiếp theo hóa thành hào quang, giống như là ánh sáng của đèn chong trên đỉnh điện lúc này.
Cả người y hoàn toàn biến thành một đoàn ánh sáng.
Từ trong ra ngoài, cho dù là nguyên khí, huyết nhục, hay là tất cả ý thức thần hồn của y, đều hóa thành hư vô.