Thân thể Tô Tần kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt cũng phủ đầy vô số tơ máu, có quang hoa hai màu đỏ thẫm không ngừng giao hòa hỗn hợp ở trong đó, không ngừng có mạch máu rất nhỏ nổ tung.
Trong nháy mắt vừa rồi cảm giác được ý muốn chết của Tề đế, hắn liền vận dụng một môn bí thuật của Tề Tư Nhân, thế nhưng hào quang trong cơ thể Tề đế lại phản ngược theo nguyên khí của hắn, thiếu chút nữa trực tiếp tràn vào khí hải của hắn.
Cũng may hắn nhanh chóng tỉnh táo, mạnh mẽ cắt đứt một đoạn chân nguyên kia, mặc dù như vậy nhưng trái tim hắn đều đập thình thịch gần như muốn nổ tung.
Hắn không ngừng run rẩy, cả người rét run nhìn Tề đế hóa thành hư vô, ngay cả phẫn nộ cũng không thể phẫn nộ nổi.
Tề đế cả đời không có quá nhiều cơ hội giao thủ với người khác, cho nên y thật sự không được tính là Tu hành giả rất cường đại.
Tề đế vừa rồi cũng nghĩ đến muốn chết một cách tôn nghiêm, cho nên cách làm có chút bảo thủ, trên thực tế lúc này hồi tưởng lại, Tô Tần có thể khẳng định đổi một Tu hành giả quanh năm chinh chiến, vậy loại thủ đoạn tự sát này sẽ biến thành ngọc đá cùng vỡ, hắn cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Cách đó không xa nhanh chóng có tiếng chuông cảnh báo vang lên, hào quang nơi này đã hoàn toàn kinh động những Tu hành giả cùng quân đội thủ vệ, thời gian lưu lại cho Tô Tần chạy trốn đã không còn nhiều lắm.
Thế nhưng khi hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm tình, Tô Tần vẫn nhìn Tề đế biến mất, thanh âm hơi lạnh nói một câu:
- Ta thật không ngờ ngay cả thủ đoạn của Vu tổ cùng Tề Tư Nhân cũng không thể giữ được ngươi, nhưng ngươi mặc dù chiếm được tôn nghiêm ngươi muốn, không để cho ta có được thứ mình cần, ngươi vẫn không hiểu đủ... Bởi vì dục vọng của người như ta sẽ không thỏa mãn như vậy, không chiếm được thứ gì đó ở chỗ này, vậy sẽ thông qua phương thức khác lấy được, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có càng nhiều người mà ngươi quan tâm trả ra cái giá càng đắt. Hơn nữa ngươi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, ta có thể ngụy trang thành đệ tử Yến Anh làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc ta giết ngươi hôm nay, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy là do đệ tử Yến Anh gây ra. Ít nhất chỉ sợ đại đa số người ở Đại Tề đều sẽ cho rằng hắn đã giết ngươi.
......
Trên cổng thành trong đêm tối không còn kiếm quang sáng lên nữa.
Đinh Ninh yên lặng đứng trên cổng thành, không còn ai tiến lên khiêu chiến hắn nữa.
Những người nên rời khỏi tòa thành trì này cũng đã lên thuyền, ngồi thuyền rời đi, vì thế cả tòa thành đều trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Mạt Hoa tàn kiếm lóng lánh ánh trắng nhàn nhạt, lơ lửng bên cạnh người hắn, giống như một gã bằng hữu lẳng lặng đứng ở bên người.
Hôm nay nó đã phá không biết bao nhiêu chiêu kiếm, đánh rơi rất nhiều danh kiếm.
Cho nên bên trong mỗi một đạo Phù văn cùng mỗi một khe nứt của nó, tựa như đều đang tỏa ra một loại ngạo khí nói không nên lời.
Điều này tiếp tục làm cho mọi người nghĩ về chủ sở hữu ban đầu của nó.
- Hôm nay chúng ta bị lừa.
Trong thành, một tướng lĩnh quân Tần sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn bóng dáng trên cổng thành kia, nói:
- Chúng ta lại cho hắn một lần cơ hội dùng ít địch nhiều, chiến đấu thời gian dài như vậy, hắn sẽ phân phối việc sử dụng chân nguyên của mình tốt hơn.
Bên cạnh hắn có rất nhiều tướng lĩnh quân Tần.
Hoặc có thể nói tất cả tướng lĩnh cao cấp quân Tần vẫn trung thành với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ trong thành này đều tụ tập cùng một chỗ.
Trong lòng tất cả những tướng lĩnh cao cấp này hiện tại đều thừa nhận lời gã nói rất có đạo lý.
Năm đó Vương Kinh Mộng chết trận ở Trường Lăng, cũng bởi vì chiến đấu liên tục trong một thời gian mà hao hết thể lực cùng chân nguyên của hắn, nhưng trải nghiệm như vậy đối với người tu hành mà nói hẳn là kinh nghiệm rất quý giá.
Hiện tại Đinh Ninh đã liên tục chiến đấu lâu như vậy, song đến bây giờ còn có dư lực tái chiến.
Điều này chứng tỏ hắn phân phối và khống chế chân nguyên đã đến cực hạn.
Hắn sẽ dùng thủ đoạn tiết kiệm khí lực nhất, nhanh nhất giải quyết đối thủ.
Trải qua một hồi chiến đấu thời gian dài như vậy, kinh nghiệm thu được sẽ làm cho hắn có sự khống chế tốt hơn đối với số lượng chân nguyên của mình cùng cách sử dụng như thế nào cho hợp lý.
Nói cách khác, Đinh Ninh hiện tại đứng ở trên cổng thành mặc dù thoạt nhìn không có gì khác với hắn lúc ngày thường, nhưng trên thực tế đã trở nên càng thêm đáng sợ.
Huống chi không người nào biết hắn lại thể ngộ được bao nhiêu chiêu kiếm, lại lĩnh ngộ bao nhiêu phương pháp lưu thông thiên địa nguyên khí ở trong những trận chiến này.
Nhưng tuyệt đại đa số tướng lĩnh quân Tần lại chỉ nghĩ đến, khi Linh Hư Kiếm Môn danh tồn thực vong, quận Giao Đông bị diệt, Mân Sơn Kiếm Tông, Triệu Kiếm Lô, Bạch Sơn Thủy... Đại đa số Tông sư mạnh nhất trên đời này đều đã đứng về phía Đinh Ninh, vậy còn có người nào hay thứ gì có thể chống lại hắn? Hắn sao có thể lại bị vây công như vậy? (danh tồn thực vong: có tên nhưng không có thực)
......
Đinh Ninh dừng lại.
Hắn nhìn ra mặt sông phía thượng nguồn, lúc này, Bách Lý Tố Tuyết hẳn là sắp tới.
Một chiếc thuyền lớn dừng ở trên mặt sông chỗ kia, đèn đuốc sáng trưng.
Chiếc thuyền lớn kia cũng do hắn sắp đặt, hiện tại ở trên mặt sông đen kịt lại có vẻ hơi càn rỡ.
Song hắn cùng tất cả bằng hữu của hắn ở Trường Lăng ngày xưa đều càn rỡ như vậy.
Trong một đám lau sậy bên bờ sông gần chiếc thuyền lớn kia, có một gã cung phụng ở Hoàng đô nước Sở thu liễm khí tức chăm chú nhìn xuống mặt sông.
Gã là một trong những cung phụng bên người Từ Phúc, từng đi theo lão ra biển trong thời gian dài, mà sau khi hạm đội U Phù công chiếm Sở đô, gã liền ở lại, trở thành một trong những lực lượng trấn thủ nơi này.
Tên cung phụng kia nheo mắt lại.
Gã cảm giác được khí tức của đám người Bách Lý Tố Tuyết trên mặt sông thuận buồm xuôi dòng trôi xuống.
Thương thế của đám người Bách Lý Tố Tuyết đã từng khiến tên cung phụng nhịn không được muốn xuất thủ trong một tích tắc nào đó, nhưng khi gã nhìn thấy hai người bên trên thuyền lớn tiếp ứng kia, loại xúc động này của gã cũng trong nháy mắt hóa thành hư không.
Bên trong thuyền lớn dường như có không ít người, nhưng chỉ có hai người ở trong phạm vi mà gã nhìn thấy.
Hai người này đều là nữ tử, một người đứng ở chỗ đầu thuyền cầm lái, để cho thuyền này ổn định mà chậm rãi nghênh đón phương vị của Bách Lý Tố Tuyết.
Nữ tử này không lớn tuổi, nhưng nếu từ xa nhìn lại, khuôn mặt và thần thái dường như lại có chút già nua.
Song trong đêm tối hiện tại, trên người nữ tử này lại ngẫu nhiên hiện ra một vòng hoa kiếm như trăng sáng.
Điều này khiến cho gã liên tưởng đến một nữ Tu hành giả tên là Lý Hiểu Nguyệt đã biến mất thật lâu.
Đó cũng là nữ Kiếm sư của Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng nghe nói khi Đinh Ninh xuất hiện ở các trấn Nam Tuyền, nữ tử này liền xuất hiện, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Đinh Ninh.
Chỉ riêng một Tu hành giả như vậy chỉ sợ cũng không phải tồn tại mà gã có khả năng ứng phó, huống chi dưới cánh buồm trên đỉnh thuyền lớn lúc này còn có một nữ tử nhìn ra.
Nữ tử đeo khăn che mặt kia, khi hoa kiếm của Lý Hiểu Nguyệt trên đầu thuyền ngẫu nhiên lóng lánh, tên cung phụng này có thể thoáng nhìn thấy bên ngoài khăn che mặt của cô còn có một vết sẹo dài.
Nữ tử này hẳn là nữ tiểu thư Trần quốc Kỷ Thanh Thanh xưa kia bị Vương Kinh Mộng cắt rách mặt.
Nếu hai nữ Tông sư này đồng thời ra tay đối phó gã, vậy chỉ sợ ngay cả một chiêu gã cũng không thể tiếp được, càng không cần nói đến bên trong thuyền còn có ai.
Nghĩ đến Đinh Ninh lúc này đã đứng trên lầu cửa thành Sở đô, trấn áp một tòa thành này, nghĩ đến Trưởng Tôn Thiển Tuyết, Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy đã xuất hiện ở nơi đó lúc trước, lại nghĩ đến hiện tại sau khi những người này hội hợp, trong thuyền này sẽ có bao nhiêu Tông sư cường đại, trong lòng tên cung phụng đi theo Từ Phúc nhiều năm còn rét lạnh hơn so với những tướng lĩnh quân Tần ở Sở đô lúc này.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, rất nhiều năm sau, nhiều tông sư như vậy bởi vì Ba Sơn Kiếm Tràng mà tụ tập cùng một chỗ lần nữa.