Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 784 - Q8 - Chương 112: Cảm Động

Q8 - Chương 112: Cảm động Q8 - Chương 112: Cảm động

Kỷ Thanh Thanh đứng dưới cánh buồm căng phồng trong gió.

Cô không cảm nhận được sự tồn tại của tên cung phụng dưới trướng Từ Phúc, nhưng cô cảm nhận được dị động Sở đô bên kia.

Cô biết Đinh Ninh đang đến.

Vì vậy cô đã chuẩn bị rời đi.

Theo cô thấy, Bách Lý Tố Tuyết đương nhiên có ân đối với mình, nhưng Vương Kinh Mộng ngày xưa, cũng Đinh Ninh ngày hôm nay hiển nhiên có cừu oán với mình. Mặc dù xuất phát từ hiểu lầm và bị Trịnh Tụ khiêu khích, nhưng cô vẫn không biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn.

Nếu không biết, vậy thì chẳng bằng không nên gặp.

- Chờ một chút.

Song ngay trong nháy mắt cô sắp rời đi, thanh âm Đinh Ninh đã truyền vào tai cô.

Thân thể của cô lập tức cứng đờ.

Bóng dáng Đinh Ninh xuyên qua bóng đêm, dừng lại phía sau cô. Loại tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn người năm đó trong trí nhớ của cô.

Nhưng trong nháy mắt này, cô đã có thể khẳng định, cảnh giới của Đinh Ninh lúc này còn đáng sợ hơn so với người kia khi giết vào Trường Lăng năm đó.

Sông cô đương nhiên không có khả năng khuất phục như vậy.

Một cỗ lệ khí tự nhiên sinh ra một cách khó hiểu.

Cô cười lạnh, nhìn Đinh Ninh nghiêm túc nói:

- Sao vậy, ngay cả ta rời đi mà cũng muốn ngăn cản, chẳng lẽ chém một kiếm ở trên mặt ta còn chưa đủ, còn muốn giết chết ta hay sao?

Đinh Ninh không trả lời trước tiên, hắn chỉ nghiêm túc hành lễ, sau đó nhẹ giọng giải thích:

- Ta muốn ngươi chờ ta một lát, chỉ bởi vì ta nợ ngươi một lời xin lỗi.

Kỷ Thanh Thanh trì trệ.

Đinh Ninh tiếp tục nghiêm túc nói:

- Ngày đó ta có hiểu lầm đối với ngươi, cho nên mới cố ý tìm ngươi so kiếm, chuyện này là ta sai... Nếu như có thể, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ vết kiếm trên mặt.

Kỷ Thanh Thanh muốn nổi giận.

Mặc dù có thể xóa đi vết kiếm trên mặt cô, mặc dù đối phương thành khẩn nhận sai, mặc dù hiện tại cô cũng hiểu rõ kẻ đối diện năm đó cũng là nạn nhân, nhưng chuyện mấy năm nay trải qua còn có thể thay đổi sao? Thời gian qua đi mấy năm nay còn có thể bù đắp ư?

Nếu như không có đường vết kiếm này, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ khác, sẽ không làm cho chính bản thân cô đều cảm thấy có chút ghét bỏ.

Thế nhưng không biết vì sao, khi nhìn Đinh Ninh ở đối diện, cho dù cô muốn tức giận, nhưng lửa giận lại dần dần tiêu tan.

Nàng không hiểu sao có chút yên tĩnh lại.

Người nọ năm xưa cho cô cảm giác vô cùng sắc bén, phong mang tất lộ (mũi nhọn lộ ra), chính là bảo kiếm lợi hại nhất thiên hạ, sắc bén đến mức tựa như có thể chặt đứt tất cả. Song hiện tại nhìn Đinh Ninh ở đối diện, cô lại không tìm được quá nhiều vết tích năm xưa.

Gió thổi vào ngọn tóc, đánh vào khăn che mặt của cô, khiến cô cảm thấy ngứa một chút.

Cô nhịn không được lắc đầu, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.

- Nếu đã không còn là người trong quá khứ, còn có việc gì phải xin lỗi?

Cô không nhìn Đinh Ninh nữa mà chỉ nhìn mặt sông màu đen, nói ra một câu này.

Đinh Ninh hiểu được ý của cô, cũng không nói nữa.

- Ân oán giữa ta và ngươi đã tiêu tan, nhưng ân oán giữa ta và Trịnh Tụ vẫn không thể kết thúc như vậy.

Kỷ Thanh Thanh chậm rãi nói:

- Không cần giúp ta xóa vết kiếm trên mặt đi, nhưng nếu có thể, sau này phải thay ta vẽ một kiếm lên mặt Trịnh Tụ.

- Năm đó ả chính là mỹ nhân nổi danh hơn ta, thời điểm đó khi người trong thiên hạ không biết sự lãnh khốc của ả, cho nên vẻ đẹp cũng là vũ khí hữu lực nhất của ả, cũng làm cho vô số người sinh ra hảo cảm với ả, cuối cùng ả mới có thể ngồi vào vị trí như vậy.

Sau khi dừng một chút, Kỷ Thanh Thanh khẽ cười,

- Cho nên ả chắc chắn sẽ càng để ý xấu hay đẹp so với ta.

Đinh Ninh nhíu mày, nghiêm túc nói:

- Nếu có cơ hội như vậy, ta sẽ thay ngươi làm thành.

Kỷ Thanh Thanh nở nụ cười, tiếng cười của cô rất thanh thúy, đã nhiều năm cô chưa từng cười như vậy,

- Xem ra hận ý của ngươi đối với ả cũng không ít hơn ta, khiến một người từng yêu ả lại biến thành hận đến như thế, cả đời này của ả còn thất bại hơn cả ta.

Đinh Ninh lắc đầu,

- Vậy phải xem một người thực sự để ý cái gì.

Kỷ Thanh Thanh trầm mặc một lát, nói:

- Bình thường không thèm để ý, thường thường phải chờ đến lúc thực sự mất đi mới cảm nhận được.

Đinh Ninh không thảo luận vấn đề này với cô nữa, hắn chỉ bình tĩnh nhẹ giọng nói:

- Ngươi có muốn đi xuống với ta không?

Cùng Bách Lý Tố Tuyết chính thức gặp mặt, bất kể đối với Ba Sơn Kiếm Tràng hay là bản thân Đinh Ninh mà nói, đều là đại sự quan trọng nhất, hiện tại một câu nói đơn giản này của hắn chính là lời mời rất trịnh trọng.

Kỷ Thanh Thanh suy nghĩ một chút, không do dự cái gì, nói:

- Ta đi xuống với ngươi.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của Đinh Ninh và cô đã xuất hiện ở mũi thuyền, đứng trước người Lý Hiểu Nguyệt.

Thuyền nhỏ đã tới.

Ba người trên thuyền, ngay cả Phan Nhược Diệp cũng có thể xem như bằng hữu của hắn, mà Bách Lý Tố Tuyết cùng Dạ Sách Lãnh có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong cuộc đời hắn.

Trong tầm mắt của Đinh Ninh, dung mạo của Bách Lý Tố Tuyết và Dạ Sách Lãnh là cực kỳ quen thuộc.

Hắn nhìn hai người này thật sâu, nhất thời không biết lên tiếng như thế nào, không hiểu sao lại phát ra một tiếng khẽ thở dài.

- Ngươi không nợ ta lời xin lỗi.

Bách Lý Tố Tuyết là người đầu tiên mở miệng, y nhìn Đinh Ninh nói:

- Lúc ngươi giết vào Trường Lăng ta đã tha thứ cho ngươi, chẳng qua ta rất không quen bộ dạng này của ngươi, nếu như có thể, cố gắng trở nên giống trước kia một chút.

Đinh Ninh không nhịn được nở nụ cười,

- Ngươi dí dỏm hơn một chút so với trước kia.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Dạ Sách Lãnh.

Dạ Sách Lãnh cũng yên lặng nhìn hắn.

Lúc này Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng đã bước lên trên thuyền lớn này, rất nhiều người của Mân Sơn Kiếm Tông trong khoang thuyền cũng đã đi ra, tham kiến Tông chủ của bọn họ.

Nhưng nàng không quan tâm.

Nàng đã không còn là nữ học sinh mới ra đời năm đó, bây giờ nàng đã là Dạ ty thủ khiến cả thiên hạ e ngại.

Vì vậy nàng đã làm ra một hành động mà bản thân đã muốn làm nhiều năm trước đây.

Nàng tiến lên mấy bước, ôm lấy Đinh Ninh, thật lâu không buông tay.

Đinh Ninh cũng hiểu được tất cả cảm xúc của nàng.

Giờ khắc này hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.

- Rốt cuộc ngài cũng trở về.

Dạ Sách Lãnh nói một câu này, sau đó chậm rãi buông tay hắn ra, đứng ở phía sau lưng hắn.

Toàn bộ chiếc thuyền hiện tại rất yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người nhìn nữ Tu hành giả này đều tràn ngập sự kính ý ở các mức độ khác hẳn nhau.

Kính ý này không liên quan đến thân phận địa vị cùng tu vi của nàng.

Mà nằm trong tình cảm, sự kiên trì của nàng trong những năm qua, hoặc có thể nói là sự kiên trì một cách vô vọng.

Ai cũng thoáng hiểu được.

Vương Kinh Mộng năm đó là sư tôn đã dạy kiếm pháp cho nàng, hơn nữa cũng là tồn tại mà nàng tôn kính, ngưỡng mộ thời còn là thiếu nữ.

Thế nhưng rất nhiều tình cảm hồn nhiên mà tha thiết cuối cùng sẽ bị thời gian và lợi ích thay đổi, rất nhiều người sau rất nhiều năm đã sớm thay đổi hoàn toàn khác, thậm chí quên mất năm đó mình rốt cuộc là ai.

Tuy nhiên nàng lại không bao giờ thay đổi.

Cho dù kiên trì một cách vô vọng đến cuối cùng, cho dù còn phải trả giá bằng sinh mệnh của nàng.

Nhưng nàng rốt cuộc đã nghênh đón kỳ tích.

Giống như bản thân ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kiếm thủ thiên hạ rất nhiều năm trước đã thực sự quay trở lại, đây chỉ sợ là thời khắc hạnh phúc nhất của nàng.

Vì vậy cảm xúc của tất cả mọi người trên thuyền này không chỉ là sự tôn trọng, đồng thời bọn họ còn rất cảm động.

Tiếng nước vang lên.

Chiếc thuyền lớn bắt đầu rời khỏi vùng nước này.

Khi tất cả mọi người đã ổn định lại, khi rất nhiều người ngồi vây quanh như nhiều năm về trước, Đinh Ninh trước tiên hỏi Bách Lý Tố Tuyết một vấn đề hắn rất quan tâm,

- Tịnh Lưu Ly đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment