Bách Lý Tố Tuyết trả lời rất nhanh,
- Lý Tư ở đâu, nàng sẽ ở chỗ đó.
Tất cả mọi người trong khoang thuyền này đều là nhân vật không tầm thường, song nghe được câu trả lời của y, đại bộ phận trong đó vẫn nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Đinh Ninh cũng có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn y:
- Ngươi muốn nàng đi giết Lý Tư?
Thần sắc Bách Lý Tố Tuyết rất tự nhiên:
- Nàng luôn tìm ra biện pháp giết chết hắn.
- Tại sao?
Đinh Ninh hỏi.
Giết người luôn phải có lý do, huống chi người mà Bách Lý Tố Tuyết để Tịnh Lưu Ly đi giết lại là một trong hai tướng Đại Tần, thực lực vượt xa cô.
- Mấy năm nay Lý Tư thân thiết cùng Nguyên Vũ, thậm chí ngay cả Lộc Sơn Hội minh thì hắn cũng dẫn Lý Tư đi, nhưng Lý Tư thực ra là người của Trịnh Tụ.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn Đinh Ninh, nói:
- rịnh Tụ đã mất đi quá nhiều thứ, chỉ cần giết chết Lý Tư, cân bằng giữa ả và Nguyên Vũ sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Sau khi dừng một chút, Bách Lý Tố Tuyết khẽ trào phúng nói tiếp:
- Nguyên Vũ am hiểu nhất chính là giả bộ đáng thương, trước kia như vậy, hiện tại cho dù đạt tới Bát Cảnh cũng như thế. Mặc dù bệnh ẩn của hắn khó có thể phục hồi, nhưng bên cạnh vẫn có rất nhiều người.
Tất cả mọi người trong khoang thuyền đều hiểu được ý của Bách Lý Tố Tuyết.
Trịnh Tụ cùng Nguyên Vũ chia sẻ thiên hạ, nhưng lúc trước là căn cứ vào hai người đều có được lực lượng đáng sợ ngang nhau, khi lực lượng của Trịnh Tụ bị chậm rãi bóc từng tầng ra, sau khi sự cân bằng này mất đi, giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ sẽ không đơn giản chỉ là bất hòa như vậy.
Kỷ Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, nói:
- Theo tính tình của hai người này, chỉ sợ chúng ta không cần đánh vào Trường Lăng, hai người bọn họ đã trở mặt trước tiên.
- Chuyện có thể giải quyết trong thế giới người tu hành, sẽ cố hết sức được giải quyết ngay bên trong đó. (ý là người tu hành tự giải quyết chứ không lan sang người thường)
Dạ Sách Lãnh nhìn Bách Lý Tố Tuyết cùng Đinh Ninh, biết sau rất nhiều năm, ý nghĩ của hai người này càng thêm thuần thục, biết mưu đồ của hai người đều đứng đầu thế giới của người tu hành, từng chút từng chút tước đoạt lực lượng của Trịnh Tụ cùng Nguyên Vũ, trước mắt mà nói, Trịnh Tụ đã không còn lại bao nhiêu thứ. Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, không nhịn được nhíu mày:
- Thế nhưng Tịnh Lưu Ly đi giết Lý Tư, có thể quá mức nguy hiểm hay không?
- Nàng là thiên tài chân chính.
Bách Lý Tố Tuyết nhàn nhạt lắc đầu,
- Nếu như nàng tự cảm thấy không có cơ hội, vậy sẽ không xuất thủ.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút về thiếu nữ đã đi theo mình rất nhiều ngày kia, mỉm cười nói,
- Nàng đích thật là thiên tài chân chính.
......
Một số người đã là thiên tài thực sự ngay từ khi bắt đầu tu hành.
Tịnh Lưu Ly chính là như thế.
Nhưng Trương Nghi chưa bao giờ là thiên tài như vậy.
Thậm chí rất nhiều lúc hắn cũng cảm thấy xấu hổ bởi vì chênh lệch giữa mình và những thiên tài kia.
Cho dù đồng dạng là Tu hành giả đi ra từ Bạch Dương động, đối mặt với Tô Tần - người đã từng là sư đệ của hắn cũng là như thế.
Phương diện khiến thế nhân chú ý đến hắn, cũng phần lớn nằm ở tính cách thành khẩn thiện lương, nằm ở chỗ hắn là quân tử chân chính, song lại thường bỏ qua sự nghiêm túc và chuyên chú, khiêm tốn cùng có đủ kiên nhẫn của hắn.
Ở vương triều Đại Yến xa xôi, trong thư phòng Hầu phủ mà hắn được phong thưởng, hắn nhìn một khối thủy tinh trong suốt trên bàn trước người.
Trên khối thủy tin trong suốt này có một ít Phù văn kỳ lạ, dùng chân nguyên ngưng tụ, là do Tô Tần dùng thủ đoạn của Tiên Phù tông ghi chép công pháp trên người một vị Vu Thần nào đó.
Khi Bạch Sơn Thủy giao vào trong tay hắn, hắn biết được môn công pháp này có lẽ có liên quan đến tinh thần nguyên khí, là công pháp mà Trịnh Tụ mưu tính.
Dựa theo thủ đoạn giải Phù học được từ Tiên Phù tông, hắn nhanh chóng đọc tất cả nội dung ghi chép trong khối thủy tinh trong suốt này.
Chẳng qua nội dung giải trừ cũng không phải là loại kinh văn mang theo đồ lục mà hắn quen thuộc, mà là một ít Phù ý tựa như rất lộn xộn.
Những Phù ý này mang đến hình ảnh xuất hiện vô số lần ở trong đầu hắn, đều giống như là từng mảnh hoa sương màu xám tro, hắn hoàn toàn không cách nào nhìn ra cái gì từ trong đó.
Mấu chốt nhất chính là, Tô Tần bảo Bạch Sơn Thủy mang đến hai khối thủy tinh trong suốt như vậy.
Theo lời Tô Tần nói, trong hai khối thủy tinh trong suốt này đều ghi lại cùng một môn công pháp, lúc hắn giải Phù cũng cảm thấy Phù ý cực kỳ giống nhau, song bởi vì những Phù ý kia quá mức lộn xộn, cho nên mỗi một lần trong đầu hắn đều mang đến cảm giác khác biệt.
Giống như trên mái ngói hai gian phòng trước mặt hắn lại không ngừng kết ra hoa sương, song một mảnh này tan chảy, một mảnh kia lại xuất hiện, hoa sương trên hai mái ngói rốt cuộc có đồng nhất hay không, hắn lại không cách nào khẳng định.
Ở sâu trong nội tâm của hắn vẫn duy trì một phần tình đồng môn với Tô Tần, mặc dù ngày khác nhất định sẽ trở thành địch thủ, chỉ sợ với tính tình của hắn, trong tiềm thức có thể nhường nhịn vẫn phải nhường nhịn một chút, có thể lưu thủ cũng sẽ lưu thủ một chút.
Song hắn cũng hiểu cực kỳ rõ Tô Tần.
Hắn cảm thấy Tô Tần tuyệt đối sẽ không quang minh lỗi lạc như thế, Tô Tần căn bản không cùng một loại người với Bạch Sơn Thủy, Triệu Tứ kia.
Hắn cũng không biết một môn công pháp mà Tô Tần tự mình giấu diếm, nhưng hắn cảm thấy Tô Tần làm chuyện kinh thiên động địa như vậy ở Đại Tề, chắc chắn sẽ có tư lợi của riêng mình, nhất định sẽ động tay động chân ở chỗ nào đó.
Cho nên hắn cũng không yên lòng đối với Phù ý được ghi lại trong hai khối thủy tinh trong suốt này.
Bởi vì mấy ngày trước đã nghe nói Tô Tần ở đất Sở đã bị Tề Tư Nhân bắt cóc, cũng không vội vàng giao lại một khối trở về trong tay Tô Tần, cho nên hai khối thủy tinh trong suốt này vẫn ở trong tay hắn, chẳng qua bắt đầu từ mấy ngày trước, hắn cũng đã thu hồi một khối, để tránh Phù ý trong hai khối thủy tinh trong suốt này hỗn loạn trong đầu hắn, như ngàn vạn hoa sương màu xám quấn lấy nhau, trái lại sẽ càng khó phân biệt.
Muốn hiểu Phù ý, tự nhiên là lấy đơn giản đến phức tạp, trước tiên phải lý giải được một đạo Phù văn đơn giản nhất trong đó.
Trong những ngày qua, Trương Nghi đã từ trong những Phù ý hỗn loạn này, nắm giữ và phân giải ra mười bảy đạo Phù tuyến đơn giản.
Đây giống như là trong một cái đoàn dây rối tách ra mười bảy đầu dây, nhưng rốt cuộc còn có bao nhiêu đầu dây, nên kéo cái nào trước tiên, sau đó kéo tiếp cái nào thì mới có thể cởi bỏ toàn bộ đoàn dây rối này, cuối cùng vẫn là ẩn số.
Công pháp Vu tổ lưu truyền xuống, đối với tất cả người tu hành mà nói hiển nhiên đều sẽ có liên quan đến nguyên khí âm thần quỷ vật, mà công pháp Trịnh Tụ nhìn trúng, nói vậy rất có thể có liên quan đến tinh thần nguyên khí.
Bất kể là nguyên khí âm thần quỷ vật hay là tinh thần nguyên khí, đều không phải là thứ mà Tu hành giả như Tô Tần có khả năng tu hành.
Nếu đổi lại là người khác thì nếu đã rườm rà, làm cách nào cũng không thể hiểu ra như vậy, chỉ sợ sẽ không một lòng một dạ tập trung tinh thần vào trên phương diện này.
Nhưng Trương Nghi thì khác.
Hắn nghĩ cũng không phải là có chỗ tốt gì đối với mình hay không, điều mà hắn nghĩ, Tô Tần có thể giấu thủ đoạn nào đó bên trong hoặc có thể có ý đồ gì đó hay không.
Còn có một việc chính là nếu dựa theo hứa hẹn thì vẫn phải trả lại loại thủy tinh trong suốt này này vào tay Tô Tần, vậy có thể để nó bị đưa tới Trường Lăng hay không?
Khi bầu trời hiện lên màu trắng bạch, Trương Nghi qua một đêm không ngủ mới giật mình phát hiện một đêm đã trôi qua.
Đêm nay hắn cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, trong Phù ý hỗn loạn kia, hắn lại tìm ra một "đầu dây" mới.
Thế nhưng vẫn không biết "Đầu dây" này rốt cuộc nối liền với nơi nào, đi tới đâu.
Hắn cũng không vui mừng, nhưng cũng hề cảm thấy thất vọng, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Song ngay khi hắn đình chỉ giải Phù ý, cẩn thận thu khối thủy tinh trong suốt này lại sau đó đứng lên, hắn lại đột nhiên có một loại cảm giác quái dị.