Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 787 - Q8 - Chương 115: Thói Quen

Q8 - Chương 115: Thói quen Q8 - Chương 115: Thói quen

Nàng thả đàn dê trên sườn núi này nửa ngày, giống như mấy ngày trước, nàng nhìn thấy Lý Tư ngồi trên xe kéo lộng lẫy sang trọng xuất hiện trong cung điện chưa hoàn thành.

Sau khi nói chuyện cùng một ít thợ thủ công và quan viên gần nửa canh giờ, chiếc xe kéo này trở lại một cái sân nhỏ tạm thời, đó là một mảnh hoa viên đã được xây dựng xong xuôi, bên trong có một ít đình viện tao nhã.

Giữa Tu hành giả đều có cảm ứng độc đáo, cho dù đưa mắt nhìn về chỗ nằm ngoài khoảng cách nhận biết với tới, cũng có thể gây nên một ít cảnh giác.

Hơn nữa sát ý của Tu hành giả cao giai lại càng là đột vật không thể nói rõ ràng.

Cho nên rất nhiều lúc Tịnh Lưu Ly thật sự đang chăn dê, nàng cũng không ngưng thần nhìn chăm chú khu vực kia trong một thời gian rất dài, cho dù bóng dáng Lý Tư ở trong tầm mắt nàng cũng chỉ nhỏ như con kiến, cho dù nàng từ xa nhìn xuống, lấy phương vị của Lý Tư chỉ sợ hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh vật trên sườn núi này.

Sau khi chiếc xe kéo của Lý Tư trở về chỗ ở, nàng vẫn tiếp tục thả dê hơn một giờ, khi ánh mặt trời bắt đầu tối dần, lúc này nàng mới chậm rãi đuổi đàn cừu trở về chỗ ở.

Chỗ ở của nàng cực kỳ đơn sơ, là chỗ ở của một người phụ nữ chăn cừu thực sự ở đây, chỉ là một căn phòng đơn sơ đơn sơ dùng vỏ cây, ván gỗ cùng cành cây khô chế thành. Khi trời mưa to, căn phòng thậm chí còn bị dột ở khắp mọi nơi.

Người phụ nữ chăn cừu này là một bà già ở gã, có một muội muội được gả tới thành thị phương xa, cũng chỉ cách một hai năm mới nhờ người đưa chút tiền lương tới đây để tiếp tế cho bà lão này.

Đồ đạc trong phòng cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có chiếc giường do ván gỗ cùng bông gòn và các vật khác chất lộn xộn mà thành, cùng với cái bếp được dựng nên bởi mấy khối núi đá, phía trên treo một cái nồi đồng bị hun khói thành màu xám đen.

Khi nàng đuổi bầy cừu đi đến một bãi nhốt trước gian phòng này, trong phòng có một người nam tử đang tập trung vào việc nấu canh.

Mặt mũi người này lúc nhóm lửa đã bị nhọ nồi quệt thành mặt hoa, nhưng nếu có người nhìn thấy gã thì nhất định cũng sẽ chấn động.

Bởi vì hắn là Độc Cô Bạch.

Khi An Bão Thạch chết, đám người gã và Lệ Tây Tinh chính là nhân tài trong thế hệ người tu hành Trường Lăng này.

Gã mặc dù không có kỳ ngộ như Lệ Tây Tinh, thế nhưng dùng tu vi tiến cảnh của gã, việc tiến giai Thất Cảnh cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Trong căn phòng này có hai chiếc giường đơn sơ đến cực điểm, hiển nhiên sau khi gã và Tịnh Lưu Ly rời khỏi Trường Lăng đi tới nơi này, bọn họ đã hoàn toàn không quan tâm đến những tiểu tiết này, rất nhiều đêm tự mình nghỉ ngơi ở nơi đây.

Gã và Tịnh Lưu Ly hiển nhiên cũng đã rất quen thuộc nhau, khi nhìn thấy Tịnh Lưu Ly từ xa xa đi tới, gã liền rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi,

- Đã trở về?

Tịnh Lưu Ly cũng chỉ khẽ ừ một tiếng.

- Hôm nay hái được một ít nấm tươi, lại thêm thịt nai, cho nên hương vị hẳn là sẽ không tệ, chẳng qua chỉ phải đợi thêm một lúc nữa.

Độc Cô Bạch khuấy canh trong nồi một lúc, lại nói thêm một câu.

- Không vội.

Tịnh Lưu Ly tùy ý ngồi xuống mặt đất bên cạnh gã, cầm lấy một cái chén thô uống chút nước.

Độc Cô Bạch nhìn nàng như có điều suy nghĩ, hỏi:

- Hôm nay có thấy Lý Tư không?

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu,

- Thấy được.

Độc Cô Bạch nhìn ra chút manh mối từ trong sắc mặt nàng, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu,

- Vẫn nghĩ không ra biện pháp?

- Nghĩ không ra.

Tịnh Lưu Ly ngược lại không nản lòng như gã tưởng tượng, nàng nhìn nồi đồng nóng hổi, cầm chiếc thìa từ trong tay Độc Cô Bạch nếm thử hương vị, dường như có chút hài lòng, sau đó nàng mím môi, nói tiếp:

- Thế nhưng sư tôn ta nói với ta, hắn đi đâu, ta liền đi theo tới chỗ đó... Sư tôn để cho ta quan sát tất cả hành động của hắn, vậy ngài nhất định có đạo lý của riêng mình. Mà mấy ngày nay quan sát, cũng không phải không thu hoạch được gì.

Độc Cô Bạch có chút giật mình,

- Có phát hiện gì sao?

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu:

- Tất cả hành động của Lý Tư đều có quy luật nghiêm ngặt, khi nào dùng cơm, khi nào tu hành, khi nào ra ngoài quản lý những việc vặt kia, tất cả đều ở thời điểm cố định.

Độc Cô Bạch lập tức nhíu mày,

- Cho nên thời gian mỗi ngày ngươi nhìn thấy xe kéo của hắn đi ra xử lý những chuyện này cũng không hề có sai lệch?

Tịnh Lưu Ly không nói nhảm, nói:

- Không sai, người có thể nghiêm khắc tuân theo những quy luật này, nhất định là một người tự kỷ luật đến cực điểm, có ý chí cường đại. Ngoài ra loại quy luật này, thường thường cũng là thói quen được hình thành do tu hành rất nhiều công pháp đặc thù.

Nghe những lời này, trái tim Độc Cô Bạch đập nhanh hơn một chút.

Gã hiểu rõ ý tứ Tịnh Lưu Ly.

Công pháp của người tu hành thiên kỳ bách quái, suy cho cùng chính là lợi dụng các loại thiên địa nguyên khí khác nhau, cho nên có một số công pháp cần phải thổ nạp vào lúc mặt trời mọc, có một số công pháp cần mượn nhiệt ý thúc đẩy khí huyết vào thời điểm mặt trời buổi trưa nóng nhất, mà có một số công pháp lại nhất định phải tu hành vào lúc trăng sáng. (thiên kỳ bách quái: đa dạng mọi thể loại)

Luôn luôn làm một số chuyện đã được thiết lập tại một thời điểm nhất định, thường sẽ phát triển thành rất nhiều thói quen một cách cực kỳ tự nhiên, thường thường làm rất nhiều chuyện cũng sẽ trở nên cực kỳ có quy luật.

Cho nên gã trầm ngâm một chút, nói:

- Đoán được gã tu hành công pháp gì sao?

- Hắn từng giao thủ với sư tôn ta lúc ở Mân Sơn Kiếm Tông, lúc đó hắn dùng một món chí bảo nào đó của quận Giao Đông. Sư tôn ta nói món đồ kia chỉ có tu luyện công pháp thiên về Âm nhu Thủy nguyên mới có thể phát huy đến cực hạn.

Tịnh Lưu Ly nói:

- Hơn nữa mấy ngày nay nhìn thói quen của hắn. Thời gian tu hành trọng yếu nhất của hắn hẳn là hai canh giờ trước khi mặt trời mọc, cho nên công pháp mà hắn tu luyện chắc hẳn không phải là công pháp gia truyền của Lý gia, rất có thể là công pháp Thủy nguyên của Hải Xương các, tông môn nổi danh cùng Thiên Nhất các xưa kia.

- Chẳng qua cực kỳ có khả năng thì cũng chỉ là khả năng, ta hiện tại không thể nào là đối thủ của hắn, lại không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn thăm dò.

Sau khi dừng một chút, Tịnh Lưu Ly lại bổ sung một câu.

Lý Tư gần đây vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật như vậy, không rời khỏi mảnh cung điện đang xây dựng kia, cho nên nàng rất lo lắng Lý Tư sẽ tiếp tục như vậy trong một khoảng thời gian rất dài.

Trong ánh mắt Độc Cô Bạch lại xuất hiện một ít hào quang khác thường.

- Ngươi chú ý tới bà ta lại xây nhà gỗ mới ở bên này sao?

Gã nhìn thẳng ánh mắt Tịnh Lưu Ly hỏi.

Vấn đề này rất đột ngột, nhưng Tịnh Lưu Ly biết lời gã nói chính là bà lão đã bán đàn dê và chỗ ở này cho bọn họ.

Lúc trước, khi nàng và Độc Cô Bạch tới thì gã đã mua đàn dê và nơi ở này của bà ta, cho đầy đủ tiền tài để bà có thể an hưởng tuổi già trong trấn, thế nhưng bà ta lại không rời khỏi nơi này, trong khoảng thời gian gần đây, dường như bà ở không quen ở trong thôn trấn dưới núi, thế nên lại tiêu tiền gọi người, xây nhà ở trên sườn núi cách đó không xa.

Chỗ khác biệt chính là ngôi nhà mới sẽ tốt hơn và thoải mái hơn.

Tịnh Lưu Ly nghe ra cái gì đó, lông mày của cô đột nhiên nhíu thật sâu.

- Chỉ bởi vì thói quen.

Độc Cô Bạch hít sâu một hơi, nói tiếp:

- Nếu một số quy luật quen thuộc có thay đổi, người này sẽ rất không quen. Luôn cảm thấy không ổn. Điều này ảnh hưởng đến tâm trạng.

Tịnh Lưu Ly trầm tư thật lâu, đợi đến khi nàng cảm thấy nồi canh đã trở trên hoàn hảo, đã rất ngon miệng. Nàng bắt đầu múc canh chậm rãi uống, sau đó lại giống như tựa mình lẩm bẩm, nhưng cũng giống như nói cho Độc Cô Bạch nghe,

- Cho nên sư tôn ta cảm thấy hắn dễ đối phó hơn những đại Tông sư còn lại, cảm thấy ta có thể giết hắn, là bởi vì tâm tình của hắn dễ bị ảnh hưởng nhất, hơn nữa chỉ sợ chỉ là bởi vì một ít thay đổi một cách vô tri vô giác, cho nên phải biến đổi thói quen mà thông thường đã dưỡng thành?

Bình Luận (0)
Comment