Triệu Cao yên lặng hồi cung.
Y ở trong Hoàng cung Trường Lăng vẫn là một tên y sư, ngoài ra không có bất kỳ quan vị nào, song y là một trong những người quen thuộc nhất với thủ đoạn của quận Giao Đông, khi Dạ Sách Lãnh rời khỏi Trường Lăng, nàng đã lưu Giám Thiên Ty lại cho y, trên thực tế y đã trở thành chủ nhân bí mật của Giám Thiên Ty.
Dưới sự càn quét sạch sẽ của Thần Đô Giám, Giám Thiên Ty tựa như đã không còn sót lại gì, song ở trong tay y, trên thực tế lại sinh sôi nảy nở, tỏa ra sức sống mới trong âm u.
Từ sau cuộc trò chuyện ngày hôm nay, y sẽ nhận được sự ủng hộ của Thần Đô Giám.
Giám Thiên Ty cùng Thần Đô Giám ở trong suy nghĩ của quyền quý Trường Lăng, bản thân liền nắm giữ lực lượng âm u nhất thế giới của người tu hành ở nơi này, nếu đồng thời ủng hộ một gã quyền quý, bản thân cũng rất khủng bố.
Mà bản thân y hiện tại còn đại biểu cho Hoàng tử Hồ Hợi, cũng đã bắt đầu bồi dưỡng lực lượng của mình ở các ty.
Ngoài ra cách đây không lâu, y còn nhận được tin tức từ Ba Sơn Kiếm Tràng quận Giao Đông.
Ở giữa chợ búa Trường Lăng, Đinh Ninh cũng đã cho y một người liên lạc.
Người này là thuộc hạ cũ của Vương Thái Hư, điều này cũng có nghĩa là tin tức và biến động ở tầng chót nhất chợ búa Trường Lăng cũng sẽ truyền vào tai y.
Trường Lăng từ trước đến nay không có bất kỳ một người quyền quý nào, có thể có được những tai mắt từ trên xuống dưới, có được nhiều ủng hộ như vậy.
Triệu Cao trở lại trong cung, đi vào tẩm cung của Hồ Hợi trong cơn mưa lớn trút xuống.
- Tiên sinh.
Khi nhìn thấy Triệu Cao, Hồ Hợi kính sợ mà mừng rỡ kêu lên.
Triệu Cao phất phất tay, ý bảo gã không nên thất thố, đồng thời chỉ nhàn nhạt phân phó hai câu,
- Ngươi cần Tu hành giả môn khách mới, những thị vệ hiện tại vốn thuộc về các vị đại nhân trong cung hoặc là môn khách của mẹ ngươi, không phải tâm phúc thực sự của ngươi. Còn nữa, sắp tới ngươi sẽ tới Ly Sơn gặp Lý Tư.
Hồ Hợi gật đầu đồng ý, nói:
- Toàn bộ nghe theo lời nói của tiên sinh.
Triệu Cao xoay người lại, nhìn mưa lớn bên ngoài, mặt không chút thay đổi nhẹ giọng nói:
- Ta đã an bài xuống dưới.
Trong cơn mưa lớn, có rất nhiều sứ giả mặc áo choàng màu vàng óng đã tỏa ra khắp nơi trong và ngoài Trường Lăng.
Ở Trường Lăng ngày xưa, những Tu hành giả mặc áo bào màu vàng óng có nghĩa là thuộc về quận Giao Đông, đại biểu cho người trong nhà của Hoàng hậu Trịnh Tụ.
Mà từ cách đây không lâu, y đã làm cho người ta dần dần dưỡng thành thói quen, những sứ giả mặc áo bào màu vàng óng này lại có nghĩa là Nhị hoàng tử trong Hoàng cung.
Những sứ giả này đã ra khỏi thành trước khi mưa rơi xuống, mang theo mệnh lệnh khác nhau của y hành động.
Điều này cũng có một chút ý nghĩa, đó là Triệu Cao chưa từng nghĩ tới Trần Giám Thủ sẽ cự tuyệt.
Giờ phút này gương mặt y không chút thay đổi, nhưng trong con ngươi lại ẩn chứa sự tự tin cùng dũng khí cường đại.
Sau khi vứt bỏ tu vi, không còn là người tu hành, sinh mệnh dường như đột nhiên trở nên yếu ớt cùng thấp hèn, song y lại phát hiện dường như càng nhiều quyết tâm ngọc đá cùng vỡ như vậy, ngược lại làm cho y trở nên dũng cảm hơn.
......
Một sứ giả mặc áo choàng màu vàng óng cầm ô giấy dầu màu vàng, đi tới vùng núi ngoại ô Trường Lăng.
Khu vực này ngay cả xe ngựa cũng khó đi, hơn nữa sau khi trời mưa, lại càng ít có người qua lại, song chính bởi vì thanh tịnh, cho nên hội tụ rất nhiều chốn tu hành có lịch sử tương đối lâu đời.
Ví dụ như Đại Giác Kiếm Viện, Tố Tâm Kiếm Trai.
Sứ giả này xuyên qua một mảnh rừng thông rất cổ xưa, đạp lên thềm đá, đi tới trước sơn môn Tố Tâm Kiếm Trai.
Tố Tâm Kiếm Trai chiếm diện tích cũng không tính là lớn, tổng cộng có hơn mười tòa kiến trúc, nhưng sơn cốc lại rất có Linh vận, địa thế phiến sơn cốc này bằng phẳng, có dòng suối chảy xuôi, sinh trưởng một ít danh mộc. Mà trên một vách đá dựng đứng phía sau lại sinh trưởng những cây tùng bách mạnh mẽ đến cực điểm. (danh mộc: loại gỗ quý nổi danh)
Những cây tùng bách trên vách núi này không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, tựa như từng con rồng vặn vẹo trên không trung, cành lá tươi tốt, từ trên không trung nhìn lại đã che khuất hơn phân nửa sơn cốc.
Lúc này mặc dù mưa to như trút nước, nhưng giọt mưa rơi từ trên cao xuống đánh vào những tùng bách này trước tiên, tỏa ra một tầng mưa bụi màu trắng, thực sự hình thành một đám mây trắng ở phía trên những tùng bách này. Mà dưới tùng bách lại là rất nhiều dòng nước nhỏ trong suốt như sợi tơ màu trắng bồng bềnh rơi xuống trên mái ngói kiến trúc phía dưới.
Vậy nên một trận mưa to ầm ầm khí thế, trải qua những tùng bách này che đi lọc bớt, lại mất đi sự hung hăng mạnh mẽ, biến thành trong trẻo nhẹ nhàng.
Tên sứ giả này cũng lần đầu tiên đi tới Tố Tâm Kiếm Trai ở dưới thời tiết mưa bão như vậy, nhìn tình cảnh này, gã lại dừng chân ở phía trước sơn môn, quay đầu quan sát, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh diễm.
Tố Tâm Kiếm Trai nhìn như trống rỗng, giống như một người cũng không có.
Nhưng chốn tu hành tự nhiên có phòng vệ chuẩn mực của riêng mình, khi sứ giả này tiếp cận rừng thông lúc trước, kỳ thật trong Tố Tâm Kiếm Trai đã biết người này đến.
Ngay trong khoảng thời gian mấy hô hấp mà sứ giả này dừng chân quay đầu nhìn mưa, trước cửa núi có thêm hai nữ tử đeo bội kiếm, ăn mặc mộc mạc.
Tên sứ giả này thấy hai Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai xuất hiện, ánh mắt lưu luyến rời khỏi cảnh sắc trong mưa, sau đó mỉm cười, cũng không nói lời nào mà chỉ giơ một tấm Lệnh phù đại biểu thân phận trong tay lên.
Hai nữ tử này hiển nhiên không có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện này, hai người nhìn Lệnh phù đại biểu cho Hoàng cung Trường Lăng này, nhất thời cũng có chút luống cuống tay chân, thậm chí quên mất mình là chủ nhân ở đây, không có ý định lên tiếng hỏi sứ giả này trước tiên.
Người này cũng không thèm để ý, chỉ cười nhạt, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta muốn gặp Hạ Uyển.
Hai nữ tử đồng loạt sửng sốt, sắc mặt lại có chút cổ quái.
Bản thân Hạ Uyển chính là nữ học sinh nổi danh nhất Tố Tâm Kiếm Trai, thiên phú tu hành chỉ đếm trên đầu ngón tay ở Trường Lăng, nàng là người Tố Tâm Kiếm Trai tuyển chọn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, trong kiếm hội cũng biểu hiện không ra tầm thường, thậm chí cuối cùng khi Trương Nghi rời khỏi Mân Sơn Kiếm Hội, còn cố ý để lại thư nói không bằng Hạ Uyển. Cuối cùng Hạ Uyển liền trở thành một trong mười người ở lại Mân Sơn Kiếm Tông học tập.
Tuy nhiên vấn đề cũng nằm ở đây.
Lúc ấy thiên hạ còn không biết Đinh Ninh là Vương Kinh Mộng sống lại, nhưng mọi người dều biết Hoàng hậu Trịnh Tụ không thích Bạch Dương động, ả không muốn để cho Đinh Ninh đạt được vị trí đứng đầu Mân Sơn Kiếm Hội, cho nên làm ra rất nhiều bố trí, song cuối cùng Đinh Ninh vẫn phản ngược lại ả mà đứng đầu.
Tiền đồ của đám người Từ Liên Hoa, Hạ Uyển, Dịch Tâm đứng ở một bên Đinh Ninh trong Mân Sơn Kiếm Hội tự nhiên sẽ có chút vấn đề.
Nếu Mân Sơn Kiếm Tông còn ở đây, tất cả đều có tông môn này gánh vác, thế nhưng trước khi Mân Sơn Kiếm Tông xảy ra đại biến, có lẽ Bách Lý Tố Tuyết đã sớm có ý định, sợ liên lụy đến rất nhiều học sinh bình thường, cho nên trong những người đó lúc bấy giờ, ngoại trừ Tạ Nhu trở thành đệ tử thân truyền của y ở lại Mân Sơn Kiếm Tông, những người này chỉ nhận được một đoạn thời gian tu hành rất ngắn, đã sớm trở lại các chốn tu hành ban đầu.
Những người này sau khi trở lại các chốn tu hành, cũng đã gặp phải tinh cảnh có chút vi diệu.
Hơn nữa sau này Trịnh Tụ thiết huyết khuất phục tất cả các chốn tu hành của Trường Lăng, khi tất cả những tông môn này khuất phục, người nắm giữ tông môn hiển nhiên cũng biến thành người phục tùng theo ý của Trịnh Tụ.
Ngoại trừ Từ Liên Hoa cùng Độc Cô Bạch có gia thất bất phàm, tình cảnh hơi tốt hơn một chút, cảnh ngộ của những người còn lại đều rất không như ý.
Hai nữ học sinh Tố Tâm Kiếm Trai canh giữ sơn môn này cũng là môn đồ cùng thời kỳ với Hạ Uyển, theo các nàng biết, sau khi Hạ Uyển trở lại sơn môn, đã bị cố ý "không người hỏi thăm" trong thời gian rất dài, tiếp theo sau khi Trịnh Tụ điều động không ít Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai lên chiến trường, Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai và những tông môn tu hành ngỗ nghịch ý tứ của ả cũng bị phái đến địa phương nguy hiểm nhất.
Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai tử thương thảm trọng, sắc mặt của tông môn đối với Hạ Uyển liền càng thêm không tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác tông môn lại không dám phái Hạ Uyển đến chiến trường biên quân, sợ đó là rồng vào biển sâu, vạn nhất Hạ Uyển chạy trốn khỏi đó, vậy sẽ càng khó ăn khó nói với Hoàng cung Trường Lăng.
Cho nên những người nắm quyền của tông môn đã giao rất nhiều công việc nặng nề cho Hạ Uyển, cố ý đè ép, Hạ Uyển bị lạnh nhạt ở trong tông môn không nói, tình cảnh không khác quá nhiều so với tạp dịch.
Trong lòng hai nữ học sinh giữ sơn môn này kỳ thật có chút đồng tình đối với Hạ Uyển, lúc này cả hai đều cực kỳ lo lắng, sợ Hạ Uyển đã bị tra tấn như thế, lại còn bị Hoàng cung Trường Lăng nhớ tới, gặp phải chuyện càng đáng sợ hơn.