Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 792 - Q8 - Chương 120: Quá Đơn Giản

Q8 - Chương 120: Quá đơn giản Q8 - Chương 120: Quá đơn giản

- Mỗi một Tu hành giả Trường Lăng đều là tài sản riêng của Thánh thượng.

Tên sứ giả này nhìn đám người Tố Tâm Kiếm Trai đang sắc mặt đại biến, nói một câu rất bá đạo, cũng rất nổi danh.

Những lời này là của Trịnh Tụ, đã được nói không ít lần trong rất nhiều trường hợp.

Những lời này vốn vì cảnh cáo một ít quyền quý không nên vì tư lợi của mình mà hãm hại hay giết chết bất kỳ Tu hành giả nào ở Trường Lăng, nhưng về sau, tất cả những chốn tu hành ở Trường Lăng đều do vương triều nắm giữ, sau đại biến ở Linh Hư Kiếm Môn và Mân Sơn Kiếm Tông, không có tông môn nào có thể ngoại lệ.

Tất cả tông môn và tất cả Tu hành giả đều hưởng ứng những lời này, thật sự biến thành tài sản riêng của Hoàng đế Nguyên Vũ và bà ta.

- Đại chiến liên tục, đang lúc dụng người, trong các tông môn tu hành, hễ có đệ tử có thiên phú cao tuyệt, đều sẽ không dám keo kiệt, thậm chí còn dùng cả tài nguyên tích cóp được trong kho báu của môn phái bấy lâu nay. Tố Tâm Kiếm Trai các ngươi có chút không tốt, không chỉ linh dược trong tông môn không ban, ngược lại ngay cả đồ vật đặc biệt từ trong cung thưởng xuống cũng không phân đến trong tay nàng, là người nào cho các ngươi lá gan dám làm như vậy?

Trên thực tế, tốc độ nói của tên sứ giả này vẫn rất chậm, sắc mặt cũng rất bình thản, nhưng khi mấy câu nói đó truyền vào trong tai đám người Tố Tâm Kiếm Trai, hơn phân nửa đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, từng đợt hàn ý dâng lên trong lòng.

Điều này đâu chỉ là có chút không tốt.

Mặc dù không nói đến chuyện để Hạ Uyển làm tạp dịch, nhưng lại không ngừng nói chuyện chia phần thưởng.

Phải biết để Hạ Uyển làm tạp dịch, đây chỉ là chuyện nội bộ của tông môn, ngay cả Hoàng cung cũng không nhúng tay vào được, nhưng nếu tham ô phần thưởng trong cung hoặc phân phối dựa theo quan hệ, chuyện này cũng có thể lớn, cũng có thể nhỏ.

Lúc này, tông chủ Tố Tâm Kiếm Trai Mộ Dung Tú nhíu nhíu mày, bà biết chuyện như vậy không thể dễ dàng mượn cớ, cho nên cũng chậm rãi nói:

- Hạ Uyển làm sai một ít chuyện, cho nên bị phạt ở đây suy nghĩ lại. Đối với tông môn ta, ban thưởng luôn phân phối cho đệ tử biểu hiện tốt nhất, mà không phải là phân phối cho đệ tử có thiên phú cao nhất.

Nghe được bà ta nói, sứ giả không nhịn được cười.

Trong lòng gã có một trăm phương pháp có thể ép tội danh đặt lên đầu đối phương, nhưng những Tu hành giả này cũng không am hiểu mưu mô, khiến gã làm việc này có vẻ quá mức dễ dàng.

- Vậy Hạ Uyển đã làm sai chuyện gì?

Sứ giả cười, ôn hòa hỏi ngược lại.

Tất cả đám người Tố Tâm Kiếm Trai ở đây đều hai mặt nhìn nhau, Mộ Dung Tú cũng lập tức nghẹn lời.

Ở Mân Sơn Kiếm Tông, Hạ Uyển đứng về phía Đinh Ninh khiến Trịnh Tụ không vui, kể cả sau này Tố Tâm Kiếm Trai bị đối đãi đặc biệt, cũng là bởi vì chuyện này, chẳng lẽ còn cần giải thích rõ ràng nữa sao?

- Ta chỉ biết Hạ Uyển ở Mân Sơn Kiếm Hội biểu hiện xuất sắc, chiếm được tư cách học tập ở Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng sau khi trở về lại bị phạt, tại sao lại như vậy?

Sứ giả tiếp tục hỏi.

Mộ Dung Tú nhìn sứ giả biết rõ vẫn cố hỏi, một cỗ tức giận rốt cục không kìm được trào dâng trong người.

Hạ Uyển rõ ràng ở Mân Sơn Kiếm Hội khiến Hoàng hậu Trịnh Tụ không vui, nhưng bây giờ người ta lại khẳng định nàng ấy biểu hiện xuất sắc, nhưng bà không thể phản bác, bởi vì Trịnh Tụ chưa bao giờ nói rõ. Nếu bà nói như vậy, đối phương nhất định sẽ hỏi ngược lại, làm sao ngươi biết Hoàng hậu nghĩ như vậy?

Bà ta hít sâu một hơi, sau đó mặt không thay đổi nhìn đối phương, nói:

- Đối với đệ tử làm việc, trong tông môn tự có phán đoán của mình, chỉ là không biết có phải Nhị hoàng tử cảm thấy trong tông môn ta xử sự bất công hay không? Nếu là như thế, vậy ta cũng có thể sửa đổi theo ý tứ của Hoàng tử.

Hai người này đã đối chọi gay gắt, ngược lại Hạ Uyển thân là đương sự điềm nhiên nghe như không có việc gì, mãi đến khi nghe được chữ Nhị hoàng tử, ánh mắt nàng mới dao động, rõ ràng có chút kinh ngạc.

Cũng vào lúc này, sứ giả lại cười, nói:

- Đúng là như thế, Nhị hoàng tử cảm thấy Tố Tâm Kiếm Trai suy nghĩ lỗi thời, làm việc có vấn đề lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu mấy năm nay không xuất hiện Tông sư Thất cảnh. Nhị hoàng tử muốn Tố Tâm Kiếm Trai tiếp xúc nhiều hơn những ý tưởng mới lạ, tiếp thêm sức sống, cho nên Nhị hoàng tử muốn để Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai có cơ hội đi biên quân và cảnh nội nước Sở học tập. Chỉ là người lúc trước đi ra ngoài là do những lão nhân các ngươi chọn, lần này không bằng để cho người mới quyết định, cùng lắm có chút thay đổi. Hạ Uyển, ngươi muốn phái Tu hành giả nào của Tố Tâm Kiếm Trai đi biên quân hoặc cảnh nội nước Sở, người chọn tùy ngươi quyết định.

Những lời này vừa ra khỏi miệng, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa lất phất và tiếng hít thở nặng nề truyền vào tai mọi người.

Môi Mộ Dung Tú khẽ mấp máy, nhưng lại không nói gì.

Nữ tử mặt nhọn phía sau bà ta lại không kiềm chế được, lạnh lùng nói:

- Để Hạ Uyển làm chủ, chẳng lẽ ý tứ là thực tế Hạ Uyển đã trở thành tông chủ của Tố Tâm Kiếm Trai? Cho dù đây là ý của Nhị hoàng tử, nhưng quản như này cũng có chút quá rộng rồi, ta muốn biết dựa vào cái gì?

- Chỉ vì nàng là đệ tử có thiên phú cao nhất trong Tố Tâm Kiếm Trai sao?

Nữ tử mặt nhọn cười nghiêm nghị, lại bổ sung:

- Mặc dù như vậy, cũng có trưởng ấu tôn ti, không chỉ cần kiến thức, còn phải có năng lực phục chúng.

Sứ giả mỉm cười, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng lúc này, Hạ Uyển lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Nàng nhẹ nhàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ta muốn nói riêng với ngài vài câu, không biết có thể hay không?

Đương nhiên lời nàng nói là với sứ giả Hoàng cung.

Sứ giả nhún vai, tỏ vẻ có thể. Sau đó gã hoàn toàn không để ý đến Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai còn lại ở đây, một mình đi về phía dòng suối mà Hạ Uyển đã giặt quần áo lúc trước.

Hạ Uyển đi theo, tới phía sau gã, nàng rất thẳng thắn nhẹ giọng nói:

- Mặc dù không biết vì sao Nhị Hoàng tử lại ra mặt vì ta, nhưng ngài làm những việc này chắc hẳn là muốn ta xả giận. Nhưng ta chỉ thất vọng với những người như các nàng, cũng không hề tức giận giận, cho nên không cần phiền toái như vậy.

- Đừng nghĩ đơn giản như vậy.

Sứ giả này quay đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nghĩ đến lúc trước nàng ở Mân Sơn Kiếm Hội cố ý nhường Trương Nghi, trong mắt có thêm mấy phần thưởng thức:

- Ngươi có thể không thèm để ý, chịu đựng những khuất nhục này, nhưng nếu không thể hoàn toàn làm chủ Tố Tâm Kiếm Trai, làm sao ngươi có tư cách mở ra Tâm trai. Nếu ngươi không thể mở Tâm trai, làm sao có thể đạt được bí pháp Lưu Ly độc nhất của Tố Tâm Kiếm Trai? (Tâm trai: tâm hồn thanh tịnh)

- Ta nhìn thái độ của ngươi lúc trước, đã biết những chuyện vặt vãnh này mặc dù hao phí không ít thời gian của ngươi, nhưng chỉ ảnh hưởng đến tu vi chân nguyên. Ngươi lĩnh ngộ kiếm ý cũng không biết tiến cảnh bao nhiêu, ngươi ở Mân Sơn Kiếm Tông học Dưỡng Tâm Kiếm, xem ra đã ngộ thông suốt được toàn bộ, còn được không ít chỗ tốt.

Nhìn Hạ Uyển trong nháy mắt khiếp sợ không nói gì, sứ giả tiếp tục hời hợt nói:

- Tu hành giả để ý nhất chính là tu hành, cho nên mặc dù ngươi không quan tâm đến việc xả giận, nhưng ngươi không có khả năng buông tha cơ hội đạt được thành tựu lớn nhất trên con đường tu hành.

Ánh mắt Hạ Uyển kịch liệt chớp động vài cái, nhưng nàng vẫn không lập tức tỏ thái độ.

- Đừng nghĩ đây có phải là âm mưu của Hồ Hợi hay không, Hồ Hợi hoàn toàn không biết bí pháp Lưu Ly của Tố Tâm Kiếm Trai.

Sứ giả xoay người lại, không kiêng dè ánh mắt của đám người Tố Tâm Kiếm Trai, đưa cho nàng một phong thư. Sau đó gã đi về chỗ đám người Tố Tâm Kiếm Trai, lúc lướt qua nàng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi có thời gian một chén trà để suy nghĩ về chiêu kiếm phía trên đó.

...

Bình Luận (0)
Comment