"Kiếm tâm không ở ngoài nhân tâm."
Những lời này khiến Độc Cô Bạch chấn động rất lớn.
Nhưng lúc này thứ khiến cho gã chấn động lớn hơn chính là câu tiếp theo của Tịnh Lưu Ly, "Ta có thể dùng phương pháp tiết kiệm thời gian nhất.”
Gã có linh cảm, có chuyện lớn sắp xảy ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Gã nhịn không được hỏi, thanh âm không kìm được lớn hơn một chút.
- Ngươi nhìn sẽ biết.
Tịnh Lưu Ly nhìn gã, nói.
"Có nắm chắc không?"
Độc Cô Bạch thiếu chút nữa thốt ra bốn chữ này, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, gã liền nhận được đáp án.
Chuyện mà Tịnh Lưu Ly quyết định, không phải là thứ gã có khả năng thay đổi.
Cho nên gã ngậm miệng không nói, lúc bốn chữ này rốt cuộc ra khỏi miệng liền biến thành,
- Cẩn thận một chút.
Tịnh Lưu Ly gật đầu.
Lúc nàng tu hành ở Mân Sơn Kiếm Tông, bởi vì thiên phú quá mức cao tuyệt, cho nên nàng ở trong tất cả người tu hành lại như hạc đứng giữa bầy gà, giống như đỉnh núi tuyết cao nhất của Mân Sơn, người bên ngoài không cách nào sánh cùng, mà nàng vốn cũng không thèm để ý đến quan điểm và ánh mắt của người khác.
Hoàn toàn không thèm để ý người khác có thể mang đến cho nàng nhuệ khí chưa từng có trong quá trình tu hành, rũ bỏ đi tất cả ràng buộc.
Nhưng theo Đinh Ninh học tập một thời gian dài ở Trường Lăng, nàng cũng dần dần hiểu được đây dĩ nhiên cũng là một trong những thiếu sót lớn nhất của mình.
Nhìn thấu lòng người là kiếm tâm thông minh chân chính.
Nàng học tập, sau đó dần dần làm được.
Ba chữ "cẩn thận một chút" hoàn toàn vô dụng đối với việc nàng sắp làm, nhưng nàng biết tâm ý của Độc Cô Bạch lúc này.
......
Nàng rời khỏi bên người Độc Cô Bạch, bắt đầu cất bước.
Lúc đầu vốn không có người chú ý.
Những thợ thủ công và người lao động khổ sai đang vất vả làm việc kia mặc dù cách nàng trong gang tấc, nhưng lại giống như mỗi người đều trông coi thế giới của riêng mình.
Theo bước chân của nàng càng đi càng nhanh, hơn nữa thẳng tắp đi theo xe kéo của Lý Tư, rốt cục thu hút sự chú ý của một số người.
Có vài người nhanh chóng dừng lại, nhìn nữ y quan này.
Những người xung quanh con đường cũng nhanh chóng cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Trong không khí chợt có nguyên khí bắt đầu nhộn nhạo dao động.
- Lý Tư
Nàng trực tiếp dừng bước, nhìn về phía bóng lưng trên xe kéo, hô một tiếng, sau đó nói:
- Ta là Tịnh Lưu Ly.
Một mảnh thấp giọng kinh hô không thể tin cùng hít khí lạnh vang lên.
Ở toàn bộ Trường Lăng, không người nào chưa từng nghe nói qua tên Tịnh Lưu Ly, nhưng cũng không ai nghĩ tới tồn tại trong truyền thuyết như vậy, sẽ đột nhiên dùng phương thức thế này xuất hiện ở nơi đây.
Xe kéo đột ngột dừng lại.
Lý Tư hơi xoay người, sau đó trực tiếp xuống xe kéo.
Nam tử nhìn qua rất tuấn dật này hơi cau mày, thần sắc trên mặt không có quá nhiều dao động kịch liệt, chỉ là một bộ biểu lộ như có điều suy nghĩ cùng tò mò.
- Tịnh Lưu Ly.
Lão lặp đi lặp lại tên Tịnh Lưu Ly một lần nữa, sau đó thậm chí mang theo một tia ý cười khó hiểu, giống như là nhìn hậu bối nghịch ngợm:
- Ngươi muốn làm cái gì?
"Tự phụ."
Những lời này của lão cũng để cho hai chữ này hiện lên trong đầu Tịnh Lưu Ly một lần nữa.
Nàng là một trong những nhân vật trọng yếu nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, nếu xuất hiện trước mặt một Tu hành giả khác, mặc kệ tu vi của đối phương đến mức nào, chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ có phải Mân Sơn Kiếm Tông sẽ làm ra sát cục cường đại gì đó nhằm vào mình hay không trước tiên, chỉ sợ sẽ khẩn trương đến cực điểm.
Song Lý Tư trêu tức mà không chút lo lắng như thế, nói vậy là tự tin cực độ, Mân Sơn Kiếm Tông không thể nào giết được lão ở loại địa phương này.
- Ngày đó sư tôn ta rời khỏi Trường Lăng, mà ta ở lại, ngài chỉ giao cho ta một chuyện, chính là giết ngươi.
Tịnh Lưu Ly nhìn Lý Tư, không hờn không giận, ngữ khí trong lúc nói chuyện lại giống như giọng điệu bình tĩnh của Đinh Ninh.
Lý Tư vuốt trán, có chút đau đầu khẽ nói:
- Sau đó thì sao?
- Thiên phú của ta cao hơn ngươi, tốn rất nhiều thời gian chậm rãi tìm kiếm nhược điểm của ngươi, chờ tu vi của bản thân tăng trưởng thì nhất định có thể giết chết ngươi.
Tịnh Lưu Ly nhìn lão nói:
- Nhưng ta rất sợ phiền phức, cho nên ta muốn khiêu chiến ngươi một lần.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, chung quanh lại lập tức vang lên một mảnh xôn xao.
Không ai cười nhạo Tịnh Lưu Ly, nhưng ánh mắt rất nhiều Tu hành giả chung quanh Lý Tư khi nhìn Tịnh Lưu Ly đều tràn ngập thần khí cổ quái.
- Chuyện này đùa hơi quá trớn.
Lý Tư lại thu liễm tất cả biểu lộ trêu tức, khẽ nhíu mày.
Sau khi lão nói một câu này, cũng không hề lập tức tiếp lời mà tự mình suy nghĩ một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Tịnh Lưu Ly thấp hơn lão không ít, chậm rãi nói:
- Bách Lý tông chủ ở Mân Sơn Kiếm Tông lấy lực một người đánh bại mấy người chúng ta liên thủ, chắc là cảm thấy đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tâm cảnh chúng ta, chẳng qua hắn cảm thấy loại ảnh hưởng này đủ lớn để ảnh hưởng đến quá trình tu hành của chúng ta sau này, từ nay về sau khiến cho chúng ta khó có thể tìm được ngưỡng cửa Bát Cảnh? Hay là hắn cảm thấy để cho ngươi tiếp tục khiêu chiến ta, có thể tạo thành đả kích lớn hơn đối với tâm tình của ta?
Sắc mặt Tịnh Lưu Ly vẫn như thường, nàng không đáp lại, giống như không nghe được mấy câu này vậy.
- Ý của ngươi là bởi vì tu vi của ngươi và ta chênh lệch quá lớn, cho nên cho ngươi cơ hội một lần so kiếm để hiểu rõ ta. Nếu ngay cả chuyện này mà ta cũng không dám cược, vậy mặc dù thắng ngươi thì chỉ sợ cũng không qua được cửa ải trong lòng, sau này thật sự sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta.
Lý Tư nhàn nhạt nhìn nàng, nói:
- Đương nhiên ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu này của ngươi, nhưng ngươi phản bội Trường Lăng, hôm nay cho ngươi cơ hội như vậy, sau đó lại để cho ngươi đi, vậy cũng là không công bằng đối với ta.
Tịnh Lưu Ly lạnh lùng cười cười, nói:
- Ngươi nói xem.
Lý Tư ngẩng đầu lên cao hơn một chút, nói:
- Hôm nay ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng sau này nếu một ngày ngươi không thắng được ta, vậy một ngày không thể rời khỏi bên cạnh ta.
Độc Cô Bạch vẫn rất khẩn trương nghe hai người nói chuyện, khi nghe được những lời này của Lý Tư, trong lòng gã liền lộp bộp một trận, hoàn toàn hiểu được dụng ý của Tịnh Lưu Ly.
Với tâm tính của Lý Tư, không chỉ luyến tiếc khi giết Tịnh Lưu Ly, thậm chí còn muốn thu nàng cho mình sử dụng.
- Ồ?
Lúc giọng nói của Tịnh Lưu Ly vang lên, nàng giống như cười mà không phải cười nhìn Lý Tư, khẽ trào phúng nói:
- Giữ ta ở bên cạnh, ngươi muốn dùng thủ đoạn thu phục một ít môn khách của ngươi, chậm rãi cảm hóa ta?
Lý Tư nhịn không được nở nụ cười,
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, đối với ta mà nói, nếu như không nỡ giết ngươi như vậy, để cho một tên địch nhân như ngươi vẫn luôn không cách nào rời khỏi tầm mắt của ta, giảm bớt một gã địch nhân đáng sợ vì Trường Lăng cũng là chuyện rất có lợi.
- Chỉ cần ngươi không hối hận là tốt rồi.
Tịnh Lưu Ly nhìn Lý Tư, nói.
Câu nói này phát ra từ tâm ý của nàng, vì vậy nó có vẻ rất chân thành.
Lý Tư không kìm được nhíu mày.
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:
- Ngươi cảm thấy mình là loại người như thế nào?
Lý Tư lạnh nhạt nói:
- Ta không hiểu ý ngươi.
- Ngươi đánh giá ngươi như thế nào, ngươi cảm thấy mình là người tốt hay là người xấu?
Tịnh Lưu Ly nghiêm túc hỏi:
- Hoặc có thể nói, rất nhiều người cảm thấy ngươi có tội ác tày trời trong chuyện phản bội Lý gia, ngươi có dị nghị gì đối với chuyện này không? Có lẽ ngươi có nỗi khổ tâm của riêng mình trong những chuyện ngươi đã làm, nhưng người ngoài không biết được?
Khuôn mặt Lý Tư hơi lạnh,
- Người tốt và người xấu, có ý nghĩa gì sao?
- Có ý nghĩa với ta.
Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, nhìn thẳng ánh mắt lão, nói:
- Chuyện này có liên quan đến sát ý của ta, nếu ngươi có một ít khổ tâm, có lẽ tâm ý muốn giết ngươi của ta cũng sẽ không kiên quyết như vậy, nói cách khác, có lẽ ta có thể cho ngươi sống sót.
Lý Tư hít sâu một hơi, chắp hai tay lên, không nhìn nàng nữa, thanh âm khẽ lạnh nói:
- Câu chuyện cười này của ngươi lại không hề buồn cười chút nào.