Tịnh Lưu Ly nhìn Lý Tư, nói:
- Ta không hề nói đùa.
- Đúng không?
Tâm trạng của Lý Tư dường như đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, lão thản nhiên nói:
- Muốn biết chuyện của ta, trừ phi ngươi thật sự có thể thắng.
Tịnh Lưu Ly nhìn lão,
- Chỉ sợ đến lúc đó không kịp nữa.
- Khi đó người duy nhất chỉ cảm thấy tiếc nuối là ngươi.
Lý Tư hơi nở nụ cười trào phúng,
- Đổi lại là người khác, ai sẽ để ý đến sinh tử của địch nhân? Huống chi quyền quý trong thiên hạ, người nào không có lý do để giết?
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu ngay cả chính ngươi cũng không thèm để ý, vậy cũng sẽ không có người để ý.
Lý Tư ngạo nghễ nói:
- Ai sẽ để ý chuyện đã không thể thay đổi?
Tịnh Lưu Ly lắc đầu, nói:
- Ngươi quá tự phụ.
Lý Tư lơ lễnh cười cười, cảm thấy đây vốn là lời nói của đứa con nít.
Tịnh Lưu Ly khẽ vuốt cằm, nhìn Lý Tư nói:
- Mời.
Đây đương nhiên là lời mời giao thủ, nàng so sánh với Lý Tư đương nhiên chính là vãn bối, nhưng dáng vẻ cử chỉ lúc này lại là phong thái hạng người Tông sư, hơn nữa hoàn toàn không tự cho mình là hậu bối.
Lý Tư vẫn lạnh nhạt gật gật đầu như trước, nói:
- Mời.
Hai người gió nhẹ mây bay như thế, nhưng tâm tình tất cả Tu hành giả xung quanh đều rất kích động.
Một người là Thừa tướng Đại Tần thần bí mà cường đại, một người là thiên tài thiên phú cao nhất từ trước đến nay của Đại Tần, trận chiến giữa hai gã Tu hành giả như vậy, rất nhiều người mất cả đời cũng chưa chắc đã gặp được.
Tâm tình của những Tu hành giả này kích động khiến cho nguyên khí quanh người bọn họ bị khuấy động, trong nháy mắt phát ra vô số tiếng chấn minh khác thường.
Nhìn Lý Tư vẫn không nhìn thẳng vào mình, Tịnh Lưu Ly xác định đối phương sẽ không ra tay trước, điều này càng chứng minh phán đoán của nàng, lão đích thật là một người rất tự phụ, mà kế sách của nàng sở dĩ có thể thành công một cách thuận lợi như vậy, là bởi vì Lý Tư cùng Nghiêm Tướng ngang sức liên thủ nhưng hoàn toàn không thể nào ngăn cản Bách Lý Tố Tuyết ở Mân Sơn Kiếm Tông, thế cho nên đã lưu lại bóng ma ở trong lòng lão.
Đối với Lý Tư, bóng ma như vậy phải được loại bỏ.
Đối phương không chịu ra tay trước, Tịnh Lưu Ly đương nhiên sẽ không khách khí.
Nàng nhanh chóng tìm được những lực lượng nguyên khí thuộc về mình ở thiên địa nguyên khí hỗn loạn xung quanh. Chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng lưu động theo tâm ý của nàng, dẫn dắt những thiên địa nguyên khí kia, một đạo kiếm quang trong suốt xuất hiện ở tay phải nàng trước tiên, tiếp theo tràn ngập đến toàn bộ cơ thể nàng.
Một tiếng "Xùy" khẽ vang, một mảnh thiên địa này đột nhiên phát ra một tiếng nứt ra kinh khủng, rất giống da che doanh trướng bị một cái lưỡi dao sắc bén đến cực điểm dùng tốc độ khủng bố cắt ra.
Thứ bị cắt không phải là doanh trướng, mà là không khí giữa Tịnh Lưu Ly và Lý Tư.
Thân thể Tịnh Lưu Ly cấp tốc xuyên qua trong không khí, cả người nàng bao bọc kiếm quang trong suốt, giống như biến thành một bộ phận của thân kiếm.
Nhìn hình ảnh như vậy, rất nhiều Tu hành giả càng thêm khiếp sợ không nói nên lời, nếu trước đó không thấy rõ thân ảnh Tịnh Lưu Ly, bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây là Đạm Đài Quan Kiếm.
Loại lấy thân là kiếm này nhanh đến cực hạn, cũng đủ để làm cho không kiếm thắng hữu chiêu, từ mức độ nào đó mà nói, có thể bù đắp chênh lệch về lực lượng, bởi vì có lẽ đối thủ hoàn toàn không có cơ hội chống đỡ.
Phương thức chiến đấu nhanh nhất chính là cận thân, khoảng cách trên không gian rút ngắn sẽ làm cho Tu hành giả cấp cao không có đủ thời gian để phản ứng.
Phương thức xuất kiếm nhanh hơn, chính là lấy thân thể của mình làm kiếm, trong ý thức không còn thân thể tồn tại, ý thức và chân nguyên điều khiển thân thể giống như là ý niệm trực tiếp khu động một thanh phi kiếm. (khu động: điều khiển)
Thủ đoạn mà Tịnh Lưu Ly bày ra lúc này chính là một loại kiếm xả thân chân chính, người có thể hoàn toàn xem nhẹ thân thể mình mà không sợ hãi trong chiến đấu mới có thể dùng được, mới có thể đạt tới loại nhanh đến cực hạn này.
Cho nên tuyệt đại đa số Tu hành giả trên thế gian đều không có khả năng ngăn cản được kiếm như vậy.
Song nhìn hình ảnh xuất hiện trước mặt mình, trong nội tâm Lý Tư lại không có chút gợn sóng nào.
Nếu như nói Tịnh Lưu Ly đang muốn dùng phương pháp như vậy đánh bại lão, lão xem ra cũng không khỏi quá ấu trĩ một chút.
Lão vẫn chắp hai tay như trước, thậm chí không rời một bước.
Khi kiếm phong sắc bén giết đến trước mặt, thậm chí ngay cả sợi tóc phiêu bồng của lão cũng đã bị cắt đứt, trên da thịt gương mặt bởi vì chân nguyên lưu động và khí tức sắc bén va chạm mà sinh ra một chuỗi gợn sóng khác thường, đầu ngón tay tay trái của lão khẽ nhướng lên.
Một lần nhướng lên này lập tức khuấy động một ngọn núi vô hình trên bầu trời.
Xoẹt một tiếng, một đạo thiểm điện sáng loáng như Cự long đánh xuống, đập về phía kiếm quang trong suốt bắn tới trước mặt.
Một tiếng ầm vang.
Ánh sét đánh xuống đất, đập ra một cái hố sâu, hàng trăm luồng ánh sét nhỏ như rắn bơi ra ngoài, trong không khí tràn ngập mùi trứng gà bị cháy.
Thân ảnh Tịnh Lưu Ly đã biến mất ở nơi đó, kiếm quang trong suốt đã xuất hiện ở phía sau Lý Tư, khoảng cách giữa hai người chỉ cách mấy trượng, không khí bị kiếm khí bức bách tựa như hình thành vô số tấm lụa mỏng, không ngừng lắc lư.
Một mảnh tiếng kinh hô vang lên.
Trong tiềm thức của rất nhiều Tu hành giả đều cảm thấy hoàn toàn không kịp ngăn cản loại tốc độ cực hạn như vậy, song trước khi tiếng kinh hô vang lên, khóe miệng Lý Tư đã hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt.
Ngón áp út của tay trái lão ấn ra sau.
Vân tay ở đầu ngón tay lão sinh ra một vòng quang ấn kỳ dị, sau đó nhanh chóng phóng đại. (quang ấn: cái ấn<con dấu> bằng ánh sáng)
Ầm một tiếng.
Một khối băng khổng lồ trong suốt đột ngột xuất hiện ở trong không gian mấy trượng phía sau lão và Tịnh Lưu Ly, hung hăng đụng lên đạo kiếm quang này.
Tịnh Lưu Ly phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp, bị đánh bay ngược ra sau.
Trên khối băng cứng này mặc dù xuất hiện vô số khe nứt, thế nhưng còn đang hấp thu khí tức băng hàn giữa trời đất, còn đang bành trướng về phía sau, còn đang tiếp tục lớn lên.
Không có bất kỳ dừng lại nào, ngón giữa tay trái Lý Tư nảy lên.
Đầu ngón giữa của lão tiếp tục sáng lên một cái chỉ ấn, trong nháy mắt lại gợi lên một phương thiên địa nguyên khí. (chỉ ấn: dấu vân tay)
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập vô số vẻ ẩm ướt, hơi nước màu trắng đột nhiên xuất hiện, lại trực tiếp ngưng tụ thành một dòng nước chảy, cuốn về phía Tịnh Lưu Ly đang lui về phía sau.
Tiếp theo ngón trỏ lão lại động, chỉ ấn màu đỏ trong nháy mắt sáng lên, mùi khét trong không khí càng nồng đậm, một quả cầu lửa màu đỏ thẫm giống như sao băng hình thành ở trên cao, rơi xuống chỗ Tịnh Lưu Ly.
Tiếp theo là ngón tay cái.
Khoảnh khắc ngón cái ấn lên không trung, vô số sỏi từ trên mặt đất lặng lẽ bay lên, kết thành một pháp trận.
Rất nhiều khí lưu màu vàng đất xuyên qua ở trong những cát sỏi này, không ngừng hình thành từng khối núi đá màu vàng cao hơn nửa người ở bên ngoài đạo kiếm quang của Tịnh Lưu Ly.
Năm ngón tay của lão không ngừng vỗ hoặc đánh, liên tục không ngừng, mỗi một đạo chỉ ấn sáng lên trên đầu ngón tay, liền khuấy động lên một đạo lực lượng khủng bố trong thiên địa.
Động tác nhỏ bé của ngón tay lão trong một tấc vuông lại có thể kéo theo thiên địa rông lớn bên ngoài.
Tịnh Lưu Ly bị vây khốn trong thế giới năm ngón tay của lão tạo ra.
- Chỉ Ấn kiếm!
Độc Cô Bạch thấy cả người bốc lên khí lạnh.
Đây là một môn Kiếm kinh đã sớm thất truyền, không nghĩ tới lại sẽ tái hiện trong tay Lý Tư.
Kiếm kỹ như vậy vừa dùng ra, Tịnh Lưu Ly hoàn toàn không có khả năng đến gần.
Cũng trong nháy mắt này, động tác năm ngón tay trái của Lý Tư nhanh hơn, tạo nên một loại tần suất khó tả, năm loại lực lượng có tính chất nguyên khí khác nhau không ngừng xuất hiện trong thiên địa này, các vật như trụ băng, hỏa long, thiểm điện, thạch lưu không ngừng điên cuồng đập tới đạo kiếm quang trong suốt kia.
Mà đạo kiếm quang của Tịnh Lưu Ly chỉ có thể lấp lóe chạy trốn ở trong đó, hoàn toàn không cách nào phản kích.