Trên bầu trời có tiếng rồng ngâm, lưu lại vết tích tối tăm.
Trên đài quan sát của rất nhiều ngọn núi bắt đầu dấy lên khói báo động.
Tin tức thành công hay thất bại không cần nhiều văn tự để mô tả, dựa vào một chút hơi khói đơn giản hoặc ánh sáng truyền lại, sẽ có thể đạt được tốc độ truyền nhanh hơn so với dị thú bay.
Đinh Ninh tiến vào Yến cảnh rốt cục cũng có hành tung chính xác, từ dấu vết của Đằng Xà quận Giao Đông lưu lại, có thể phán đoán được hắn lúc này thực sự đã đi về phía quận Trung Thuật.
Trương Nghi bị nhốt trong Trung Thuật Hầu phủ.
Khoảng thời gian này đối với y mà nói kỳ thật cũng không tính là dày vò.
Điểm hoàn toàn khác nhau giữa y và Tô Tần là, Tô Tần luôn cho rằng mình là một nhân vật lớn có thể quyết định xu hướng thiên hạ, nhưng y mặc dù có được lực lượng rất mạnh, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn cảm thấy mình là một nhân vật nhỏ bé.
Đối với y, loại chuyện quản thúc tại gia này chính xác là thời gian đóng cửa thanh tịnh.
Y có công pháp trọng yếu đến từ Vu Thần thủ cần phải tu hành, cho nên thái độ bình thản này khiến cho y có căn cơ ngày càng vững chắc, càng ngày càng tốt trên cảm giác và nhiều phương diện khác ở Phù đạo cùng chân nguyên.
Đôi khi đối với người tu hành, tiến bộ chậm không nhất thiết phải là một điều xấu, tiến lên dần dần một cách tự nhiên, ngược lại là một trạng thái mà người bình thường không thể đạt tới.
Khi trên bầu trời bắt đầu xuất hiện dấu vết của Đằng Xà quận Giao Đông bay qua, Trương Nghi mặc dù không ra khỏi nhà, nhưng cũng đã cảm nhận được sự khác thường của những Tu hành giả và quân đội xung quanh Hầu phủ, y đương nhiên biết là Đinh Ninh sắp tới.
Y cực kỳ tin tưởng Đinh Ninh, biết hắn nhất định sẽ thuận lợi mang mình rời đi, nhưng hai bên xa cách từ lâu bây giờ mới gặp lại, vẫn khiến y không thể kìm được kích động.
Chẳng qua y không nghĩ tới, còn có một người rất thân cận với y, lại đến trước khi Đinh Ninh tới đây.
Đây là một lão nhân trong có vẻ rất bình thường.
Thế nhưng bất kể là ở hiện tại hay trong quá khứ, lão vẫn luôn là tồn tại quan trọng nhất đối với toàn bộ vương triều Đại Yến, ngoại trừ Yến đế ra.
Lão nhân này chính là Tông chủ Tiên Phù tông.
Người dẫn lão nhân này đến cũng là một lão già lớn tuổi, chính là Cơ Thanh ngày hôm đó lĩnh Hoàng mệnh mà đến, phong thưởng chức quan cho Trương Nghi.
Hắn là một quyền thần đáng sợ trong vương triều, nhưng trước mặt Tông chủ Tiên Phù tông, hắn cũng rất tự nhiên duy trì sự khiêm tốn.
Hắn nhanh chóng lui đi, để Tông chủ Tiên Phù tông cùng Trương Nghi ở một mình.
- Ngươi thực sự làm ta rất ngạc nhiên.
Nhìn Trương Nghi đã thay đổi rất nhiều, Tông chủ Tiên Phù tông cũng nhịn không được có chút thán phục.
- Bọn họ muốn ta đến, là muốn ta ngăn chặn Đinh Ninh đón ngươi trở về.
Sau đó lão tiếp tục nói.
Trương Nghi lắp bắp kinh hãi,
- Tông chủ...
- Đó là suy nghĩ của bọn họ, không thể đại biểu cho suy nghĩ của ta...
Lão nhân khoát tay áo, ra hiệu cho y an tâm chớ vội,
- Quân đội sẽ không cảm lòng, nhưng ý nghĩ của ta sao có thể tuân theo ý nguyện của bọn họ? Nếu Đinh Ninh có thể mang đến lực lượng đủ chấn nhiếp quân đội, ta đương nhiên sẽ không thể nào cứng rắn ngăn cản.
- Tông chủ.
Trương Nghi chợt cảm động.
- Năm đó ta lựa chọn ngươi, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì ngươi không quan tâm vinh nhục, hơn nữa thực sự thiện lương, giống như Cơ Thanh vừa rồi, hắn thay Yến đế ban cho ngươi Hầu vị, nhưng Hầu vị này hiện nay lại trở thành gông xiềng giam lỏng ngươi, đùa bỡn ngươi ở trong lòng bàn tay, nhưng vừa rồi người gặp hắn lại không hề tức giận.
Lão nhân này khoát tay áo, ra hiệu Trương Nghi không cần nói gì, để cho y tiếp tục an tâm nghe tiếp:
- Đã tới thì an tâm ở lại, lòng ngươi lại yên bình, đương nhiên thích hợp tu hành Phù đạo, không kiêu ngạo không xa xỉ, luôn có thể nhìn thấy khuyết điểm của mình, cho nên ngươi vẫn luôn tiến bộ.
- Có một số chuyện ngươi tự nhiên sẽ hiểu khi đến độ tuổi nhất định, nhưng trong tình hình hiện tại, có người nào sẽ giành được đủ thời gian?
- Từ ngày ngươi trở thành đệ tử chân truyền của ta, không chỉ có ta mà mấy trưởng lão trong tông môn đều đã ngầm đồng ý ngươi chính là Tông chủ đời sau của Tiên Phù tông.
...
- Cái gì?
Mặc dù đã được lão nhân này nhắc nhở an tâm chớ vội hai lần, nhưng khi nghe được câu này, Trương Nghi vẫn không nhịn được lắp bắp kinh hãi, y đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Hoàng Thiên Đạo Phù của Nhạc Nghị vốn là loại lực lượng quan trọng nhất của bổn môn, hắn rất tự nhiên cùng ngươi thành chí giao, đối với bản tông mà nói là một chuyện cực kỳ may mắn.
Lão nhân này nhìn Trương Nghi khiếp sợ, nói:
- Ta sẽ giao phó hắn đi cùng ngươi.
Nói xong câu này, lão nhân này không nói gì, đưa một khối ngọc bài màu tím đến tay Trương Nghi.
Tuy nhiên chuyện này lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời nói nào, khiến bàn tay run rẩy khiếp sợ của Trương Nghi đều cứng đờ, không biết nên tự xử lý như thế nào.
Đây là lệnh phù chưởng giáo của Tiên Phù tông.
Chỉ cần là trung thành với Tiên Phù Tông, cho rằng mình còn là đệ tử của tông môn này, liền thấy Phù này như gặp được Tông chủ.
- Nó không chỉ là một cái lệnh phù đơn thuần, không chỉ là một biểu tượng.
Lão nhân ôn hòa nhìn Trương Nghi, nói:
- Phía trên còn có một đạo Chân phù của Tiên Phù tông ta, truyền thừa dành riêng cho Tông chủ.
Đây chính là truyền thừa chân chính của vị trí Tông chủ.
- Sao... Có thể... Như thế...
Trương Nghi dùng sức mạnh toàn thân, mới miễn cưỡng nói ra một câu không trọn vẹn.
- Trừ phi ngươi không muốn nhận là đệ tử Tiên Phù Tông ta.
Lão nhân không nói gì với Trương Nghi nữa, lão liếc nhìn học sinh mà mình yêu thích nhất một cái, sau đó liền đi ra khỏi tĩnh thất nơi Trương Nghi ở, rời khỏi tòa Hầu phủ được trọng binh vây quanh này.
Khi lão nhân lên xe ngựa đang chờ đợi bên ngoài, lão chợt thở dài.
Điều này thực sự có chút vội vàng.
Tuy nhiên lão không có nhiều thời gian.
Trương Nghi không thể ra khỏi tòa Hầu phủ này.
Y đứng ở trong Hầu phủ nhìn bóng lưng của lão nhân và xe ngựa rời đi.
Y không hiểu sao lại có chút muốn khóc.
Chẳng biết tại sao, y cảm thấy bóng lưng của lão nhân này không khác gì bóng lưng lão sư Tiết Vong Hư của y năm đó.
- Tông chủ nói chuyện gì với ngươi?
Bóng dáng của Nhạc Nghị xuất hiện bên cạnh y.
Trương Nghi không biết trả lời như thế nào, cho gã nhìn thoáng qua lệnh phù chưởng giáo được y nắm chặt trong tay một cái.
- Tông chủ ngài...
Nhạc Nghị trong nháy mắt nhìn rõ lệnh phù trong tay y liền sợ ngây người, trong nháy mắt tiếp theo, hào quang khiếp sợ trong mắt gã lại càng nồng đậm.
- Trên cái này...
- Làm sao vậy?
- Trên này có một nửa Phù văn, chính là Hoàng Thiên Đạo Phù mà ta tu luyện.
- Có một nửa là Hoàng Thiên Đạo Phù mà ngươi tu?
Trương Nghi không thể hiểu được, nhưng cũng thoáng cảm thấy bên trong này tất có bí mật, y và Nhạc Nghị trở về tĩnh thất thường ngày tu hành.
Nhưng bất kể là Nhạc Nghị nhìn ra phía trên có một nửa là Phù văn của Hoàng Thiên Đạo, hay là y, lại đều không có đầu mối, chỉ cảm thấy Hoàng Thiên Đạo Phù cùng những Phù văn còn lại đan xen thành một đoàn hỗn loạn.
- Có một người chắc chắn sẽ nhìn ra điều gì đó, mà chẳng mấy chốc hắn sẽ đến.
Trương Nghi không tốn quá nhiều khí lực để tìm hiểu, mà nói với Nhạc Nghị một câu này.
Khi y nói ra những lời này, có một trận gió khác thường đã cuốn theo lá cờ trong quân doanh bên ngoài Hầu phủ của y.
Trên bầu trời quận Trung Thuật đã loáng thoáng xuất hiện vài bóng dáng Giao long.
Chiếc xe vua của quyền thần cao tuổi của Đại Yến là Cơ Thanh còn chưa rời khỏi Hầu phủ này bao xa, nhìn thấy bóng dáng mấy con Giao long trên bầu trời này, chiếc xe vua của hắn liền dừng lại.