Đinh Ninh đến.
Kiếm thủ thiên hạ đã tới.
Thế nhưng hắn mang đến cái gì, cuối cùng sẽ tạo ra kết quả như thế nào thì không ai biết được.
Cho nên tất cả những người Yến ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mấy con Giao Long bay lượn trên không trung, ngay cả vị quyền thần vương triều Yến đã rất già cũng không thể nào không khẩn trương.
Chỉ là đối với lão nhân vương triều Yến này mà nói, dù sao năng lực tải trọng của những con Đằng Xà này có hạn, từ trên không trung này mà đến, tất sẽ không có khả năng mang theo rất nhiều người.
Nếu không thể mang theo một đội quân, vậy thì có thể nói chuyện.
Cơ Thanh phát ra một chút thanh âm mơ hồ.
Xe kéo một lần nữa trở về Hầu phủ.
Mây đen trên bầu trời quận Trung Thuật dần dần dày đặc, nương theo tiếng sấm, tất cả chim thú trong núi rừng cảm giác được khí tức từ trên cao truyền đến, sợ hãi đến mức cả người run rẩy.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng rất nhiều quân doanh bao bọc phủ Trung Thuật Hầu, quân sĩ dày đặc và phù khí cỡ lớn.
Tựa như một vị họa sư muốn vẽ một bức tranh đậm màu sắc, hoàn toàn không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, chỉ đơn giản vung lên, mấy con Giao Long khổng lồ ở trong vô số ánh mắt kinh hãi đã trực tiếp từ trong tầng mây chui ra, mang theo một loại khí thế khủng bố, trực tiếp như thiên thạch thẳng xuống sâu trong phủ Trung Thuật Hầu.
Cuồng phong mang theo hơi nước mùi tanh từ trung tâm phủ Trung Thuật Hầu cuốn ra ngoài, truyền đến cảm giác mát mẻ cho người những quân sĩ và Tu hành giả bên ngoài chỗ này.
Từ xưa đều là tiên lễ hậu binh.
Cơ Thanh nắm giữ thời gian vô cùng tốt.
Khi mấy con Đằng Xà đáp xuống phủ Trung Thuật Hầu, xe kéo của lão cũng đã dừng ở ngoài cửa viện nơi Trương Nghi ở.
Xe kéo của lão dừng ở một đầu, Đằng Xà của quận Giao Đông rơi xuống một đầu khác, ngăn cách ở giữa là chỗ sân nhỏ tiến vào thư phòng của Trương Nghi.
Mây đen cuồng cuộn ở một đầu nhanh chóng tràn vào sân, như sương mù dày đặc nơi sơn cốc hun nhiễm những sân nhỏ kia.
Cũng mang theo hơi nước đen sì, giống như một làn sóng vỗ lên người tên lão thần Đại Yến này.
Áo bào của lão thần Đại Yến này ướt đẫm, nhưng lại dần dần duỗi thẳng thắt lưng, thi lễ một cái về phía trước:
- Bái kiến tiên sinh.
Phía trước lão, Trương Nghi và Nhạc Nghị đã đi ra, thế nhưng lão cũng không phải đang hành lễ với đám người Trương Nghi.
Trong làn hơi nước màu đen như thủy triều, một đạo thân ảnh đã đi ra.
Trong nháy mắt, hốc mắt của Trương Nghi đã trở nên ướt át.
Đây là bóng người mà y quen thuộc.
Mặc kệ được ban cho thân phận gì, ở trong lòng y hiện tại, đây vẫn là tiểu sư đệ mà y quen thuộc.
Y có chút nghẹn ngào, không nói nên lời.
Đinh Ninh từ trong hơi nước nồng đậm đi ra.
Hắn nhìn Trương Nghi nghẹn ngào, trước tiên khom người đáp lễ với Cơ Thanh, sau đó hành lễ với Trương Nghi, bình tĩnh nói:
- Sư huynh.
Nghe một tiếng sư huynh này, ánh mắt Trương Nghi càng mơ hồ, nhưng trong lòng y càng thêm xác định, mặc kệ thân phận như thế nào, tiểu sư đệ chính là tiểu sư đệ, chưa từng thay đổi.
- Đi.
Lần này Đinh Ninh không khiển trách Trương Nghi lề mề, nói một từ vô cùng đơn giản.
- Không thể đi.
Giọng nói của Cơ Thanh cũng vang lên.
Đinh Ninh đã xoay người lại, chờ Trương Nghi đuổi theo, thậm chí hiện tại nghe lời nói của Cơ Thanh, hắn cũng không hề đáp lại.
- Thiên hạ đều biết, Ba Sơn Kiếm Tràng khác với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ bởi vì có tín tất thủ, có nặc tất tiễn, hơn nữa còn phân rõ phải trái. (có lòng tin chắc chắn thủ vững, có lời hứa chắc chắn thực hiện)
Cơ Thanh lạnh lùng nói:
- Ngài muốn mang Trương Nghi đi, trước hết phải có lý.
Đinh Ninh không xoay người, nói:
- Ngươi cảm thấy ta vô lý?
Cơ Thanh trầm giọng nói:
- Trương Nghi đã được phong Trấn Quốc Hầu, nếu hắn đã chấp nhận thì phải tuân theo mệnh lệnh của Hoàng đế. Hắn là nhân vật trọng yếu như vậy, muốn rời khỏi Yến cũng phải được Đế vương cho phép.
Đinh Ninh bình tĩnh hỏi ngược lại một câu:
- Ý của ngươi là, Yến đế không cho phép hắn đi theo ta, không cho phép hắn rời khỏi Yến cảnh?
Cơ Thanh lập tức sững người.
- Không cần nói đạo lý với ta, cũng không nên dùng Ba Sơn Kiếm Tràng trước kia để cân nhắc ta và Ba Sơn Kiếm Tràng bây giờ.
Giọng nói bình tĩnh của Đinh Ninh lại vang lên:
- Ba Sơn Kiếm Tràng cũng sẽ thay đổi, Ba Sơn Kiếm Tràng bây giờ vẫn nói đạo lý như trước, nhưng nói là đạo lý mà chúng ta cho rằng như vậy. Ngươi cũng không cần nói với ta Yến đế giao trọng trách cho hắn, tạm thời không cho phép hắn rời khỏi đất Yến. Mặc dù hắn là sư huynh của ta, nhưng trên ta còn có sư thúc Lý Đạo Cơ, sư thúc Lý Đạo Cơ của ta còn chưa cho phép hắn tiếp nhận Hầu vị của vương triều Đại Yến. Hắn thân là đệ tử Bạch Dương động, làm sao có thể nhận phong thưởng của vương triều Đại Yến các ngươi?
Nghe được những lời này, Cơ Thanh còn chưa trả lời, Trương Nghi cũng ngẩn ra, xấu hổ cúi đầu, nói:
- Sư đệ nói rất đúng.
Cơ Thanh hoàn toàn không ngờ Đinh Ninh lại dùng lý do như thế, trong lúc nhất thời lại không tìm ra lý lẽ phản bác.
- Trọng binh tụ tập ở nơi này nhiều hơn so với lực lượng của Hoàng cung Đại Yến, nói vậy, Hoàng đế bệ hạ của các ngươi sẽ không lưu lại trong Hoàng cung, mà sẽ ở trong quân doanh bên cạnh.
Đinh Ninh tiếp tục bình tĩnh nói:
- Đây nói chung là các ngươi lo lắng ta và Ba Sơn Kiếm Tràng, nếu như hắn muốn nghe ta nói, cũng không nên để ngươi đến nói chuyện với ta, mà phải là hắn tự mình đến nghe ta nói.
Cơ Thanh trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói:
- Đối với phương diện lo lắng về tiên sinh ngài và Ba Sơn Kiếm Tràng, là ở chỗ ngài là người Tần, nên cho dù ngài hứa hẹn cái gì, chúng ta cuối cùng vẫn sẽ không thể nào yên tâm. Vì vậy thật ra để Trương Nghi ở lại chỗ này, chúng ta luôn lấy lễ với khách quý để đối đãi, cũng là lựa chọn rất tốt đối với song phương chúng ta.
- Đối với các ngươi là lựa chọn tốt, nhưng đối với ta thì không phải. Ta không bao giờ chấp nhận bị áp chế, và quan trọng nhất là ngươi nghĩ rằng đó là một lựa chọn tốt, bởi vì ngươi cho là ngay cả khi ta đến, ngươi cũng có khả năng ngăn cản ta đưa hắn đi.
Đinh Ninh lắc đầu, nói.
Cơ Thanh không phủ nhận, chậm rãi nói:
- Đây là sự thật.
- Các ngươi nghĩ quá đơn giản.
Đinh Ninh khẽ cười.
Cơ Thanh nhướng mày, một loại cảm giác khiếp sợ mãnh liệt, làm cho khí huyết của lão có chút không thông, khiến lão có loại cảm giác choáng váng. Loại cảm giác này nằm ở sự tự tin của Đinh Ninh, lão biết người có thân phận như Đinh Ninh khinh thường nói dối.
- Nếu vậy, hãy để chúng ta thấy.
Lão hít thở thật sâu, sau đó nói một câu này với Đinh Ninh.
Đinh Ninh không đáp lại những lời này của lão.
Trước mặt hắn, hơi nước do khí tức trên người Đằng Xà kích động sinh ra, lại đột nhiên bị ánh mặt trời chói chang thiêu đốt, dần dần tiêu tan.
Thế nhưng lại không có chút ấm áp nào.
Mà ngược lại lộ ra một loại lạnh lùng khó diễn tả thành lời.
Ngay cả mấy con Đằng Xà ngẫu nhiên phát ra tiếng gào thét cũng cảm thấy sợ hãi, giống như những loại thú lúc trước ở quận Trung Thuật sợ hãi vì bọn họ đến, thân thể bắt đầu run rẩy.
Đồng tử Cơ Thanh bắt đầu co rút lại.
Rất nhiều người quan sát trên đài cao bên ngoài, thậm chí bằng vào lực lượng bản thân lơ lửng trên không trung quan sát, đồng tử cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại.
Theo hơi nước biến mất, hơn một trăm người chỉnh tề đi ra từ phía sau Đinh Ninh.
Chỉ dựa vào tư thế đi đứng, cũng đủ để cho người ta phán đoán ra những người này là quân nhân chân chính.
Tướng lĩnh đi trước là Hướng Diễm.
Mà những quân sĩ phía sau y đều là Tu hành giả, tu vi cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ, gần trăm quân sĩ này là một bộ phận của Kim Qua quân nước Sở.
Kim Qua quân vốn là quân đội mạnh nhất của vương triều Sở ngày xưa, cũng đóng vai trò quyết định trong trận chiến quận Dương Sơn.
Nhưng lúc này, điều khiến hô hấp của những người Yến trở nên khó khăn, lại là áo giáp trên thân thể đám người Kim Qua quân này.