Nghe được mấy câu này của Tạ Trường Thắng, Đinh Ninh chỉ cười cười, nói:
- Nếu không đánh cược?
- Ngươi cho rằng ta ngu ngốc sao.
Tạ Trường Thắng lập tức lắc đầu,
- Ngay cả Trịnh Tụ cũng không đám đánh cược với ngươi, sao ta lại dám ta đánh cược?
Mặc dù gã kiêu ngạo, nhưng cũng tự hiểu rõ bản thân mình.
Mặc dù Trịnh Tụ thảm bại, nhưng không thể phủ nhận nàng thực sự là kiêu hùng hiếm thấy từ thiên cổ tới nay, không phải là người mà gã có thể so sánh, hơn nữa sau khi Trịnh Tụ thắng Vương Kinh Mộng xưa kia, đến hiện tại mới thảm bại.
Gã đương nhiên sẽ không cảm thấy mình hơn Trịnh Tụ.
- Vậy ta sẽ chờ kịch hay mở màn.
Trước khi rời đi, Tạ Trường Thắng nhìn cánh đồng tuyết ở đất Yến thở dài một tiếng,
- Thật sự là tịch mịch như tuyết, tùy tiện tiêu tiền bừa bãi liền thay đổi cục diện thiên hạ, cuối cùng bị ghi vào sử sách.
- Ít ở đó làm ra vẻ, tự biên tự diễn.
Đinh Ninh vừa tức giận vừa buồn cười, tiện tay cuốn lên một nắm tuyết, ném nó ra ngoài, hung hăng đập gã bổ nhào một cái.
- Trong sử sách sẽ ghi lại, ta là người duy nhất có thể cầm cự một chiêu trên tay Vương Kinh Mộng, hơn nữa còn không hề chịu một chút thương tích.
Tạ Trường Thắng ăn một ngụm tuyết, cũng không quay đầu lại, cười hắc hắc, khoát tay áo với Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn bóng lưng gã, thu liễm ý cười, trong đầu lại xuất hiện thân ảnh Tịnh Lưu Ly.
Tạ Trường Thắng và những tài năng trẻ tuổi mà hắn quen thuộc, mặc dù không bị trói buộc như thế nào, nhưng vẫn luôn tuân thủ rất nhiều quy củ trên thế gian này.
Nhưng Tịnh Lưu Ly lại không giống.
Miễn nàng nghĩ là đúng, nàng sẽ không quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào.
Đây là thứ khiến hắn thực sự lo lắng.
......
Ở Trường Lăng nhiều năm trước, hắn nhìn người không chính xác.
Nhưng trầm luân nhiều năm trong bóng tối, sau khi được sống lại, hắn nhìn người rất chuẩn.
Trực giác của hắn cũng rất chính xác.
Tịnh Lưu Ly - người mà hắn đang lo lắng hiện tại cũng đang ở dưới gốc cây đào.
Cây đào vào mùa đông đã sớm héo đến nỗi ngay cả một mảnh lá cây cũng không còn, nhưng cây đào này đã rất xưa, rất lớn, lại mọc ở bên bờ hồ nhỏ yên tĩnh, cho nên mang đến một loại cảnh trí cổ xưa tráng lệ.
Thương thế của nàng vẫn chưa hồi phục, lúc này mặc áo bông dày, sắc mặt có chút xanh mét, thoạt nhìn không có quá nhiều khác biệt với những thiếu nữ bình thường thân thể suy nhược kia.
Độc Cô Bạch nhìn Tịnh Lưu Ly ngồi dưới gốc cây đào, gã không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau gã là một cái lầu trúc, nhỏ mà tinh xảo, tất cả vật tư đều rất chú ý, bao gồm cả nồi sắt gã dùng để nấu cháo lúc này đều là Thiên thiết đến từ bên ngoài Âm Sơn, mà thìa bạc dùng để khuấy cháo lại xuất phát từ Thiên Công cư của Sở cảnh.
Gian công xưởng này không có liên quan đến chiến tranh, sản xuất đều là một ít đồ vật đối với người tu hành mà nói là vô dụng, nhưng hữu dụng trong việc ăn uống sinh hoạt của một ít quý tộc.
Tỷ như trong Phù văn khắc trên thìa bạc này sẽ tự nhiên giải phóng ra một ít nguyên khí.
Nguyên khí này sẽ làm cho nồi cháo được đảo càng thêm đồng đều, hạt gạo càng không dễ dàng bị nghiền nát, cháo gạo nấu ra càng thêm thơm nồng mà trong suốt.
Cháo vừa mới sôi trào, thìa bạc vừa mới bỏ vào, một bên rừng đào bên bờ hồ yên tĩnh này lại chợt dâng lên sát ý đáng sợ.
Độc Cô Bạch này cũng không xa lạ gì đối với đạo sát ý này, đến từ nữ sát thủ Mục Hồng Yên từng đi theo Lý Tư, trong hơn mười ngày trước đó, chính bởi vì sự tồn tại của tên sát thủ đáng sợ này mới để cho gã và Tịnh Lưu Ly sống sót.
Mặc dù những Tông sư cực kỳ nổi danh trên thế gian cũng không phải là đối thủ của nữ sát thủ này, nhưng hôm nay sát ý trên người cô trong nháy mắt liền biến mất, rõ ràng là sợ hãi, lặng yên tiêu ẩn trong rừng.
Sát thủ và tử sĩ bên người khác nhau.
Khi phát hiện có đối thủ không thể nào ứng phó được, hành động bọn họ làm ra không phải là điền tính mạng của mình vào, mà là ẩn nấp, chạy trốn, tìm kiếm cơ hội ra tay ám sát lần nữa.
Nhưng người nào có thể trong nháy mắt làm cho người như Mục Hồng Yên mất đi lòng tin?
Độc Cô Bạch vô cùng khiếp sợ xoay người lại.
Sau đó gã nhìn thấy hai cái bóng người.
Một nam tử mặc áo vải thô tầm thường, phía sau y có một gã "Tu hành giả" trẻ tuổi đi theo như hình với bóng.
Hô hấp của Độc Cô Bạch trong nháy mắt dừng lại.
Gã đã nhận được câu trả lời.
......
Hoàng đế Nguyên Vũ bước ra khỏi rừng đào.
Bước chân của "Hoàng Chân Vệ" và y hoàn toàn giống nhau, đi trong bóng dáng phía sau y.
Hoàng đế Nguyên Vũ nhìn Độc Cô Bạch cứng đờ ngay tại chỗ, nhưng cũng không có bất kỳ biến hóa thần sắc nào, chỉ nhẹ giọng nói một câu:
- Người nhà Độc Cô Hầu phủ, quả nhiên đều không phải là vật nơi phàm tục.
Tịnh Lưu Ly vẫn nhìn mặt hồ tĩnh mịch chợt đứng lên.
Nàng dùng sức lắc lắc tay, trừ đi hàn ý trên người, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ vốn cao hơn mình không ít, chợt hỏi:
- Ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì?
Nghe được những lời này của nàng, hai tay Độc Cô Bạch vốn đã thoáng thả lõng đột nhiên trở nên cứng ngắc hơn, trái tim lại trầm xuống.
Hoàng đế Nguyên Vũ không lập tức trả lời nàng, mà quay đầu nhìn phía cỗ sát ý của Mục Hồng Yên chợt xuất hiện rồi đột nhiên tiêu tan, nói:
- Thuộc hạ của Lý tướng đều theo ngươi, chắc là bởi vì ngươi sẽ hoàn thành chuyện Lý tướng muốn hoàn thành.
Tịnh Lưu Ly khẽ giễu cợt nói:
- Thuộc hạ của Lý tướng, cũng chỉ có một mình nàng đi theo ta.
- Vậy hiển nhiên nàng mới được coi là thuộc hạ chân chính của Lý tướng, chỉ một mình nàng là đủ rồi.
Nguyên Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, ngón tay khẽ động, một luồng sáng trắng lại rơi về phía Tịnh Lưu Ly.
Luồng sáng trắng rơi vào trong tay Tịnh Lưu Ly, linh khí không ngừng dao động, lại là một viên hạt sen Linh Liên óng ánh trong suốt.
- Nguyên bản Hoàng hậu của Quả nhân cũng cho Từ Phúc một hạt sen Linh Liên, nhưng Quả nhân lại không cho Từ Phúc, hiện tại Từ Phúc cũng tự nhận viên hạt sen Linh Liên này cho ngươi càng hữu dụng.
Nguyên Vũ nhìn Tịnh Lưu Ly, bình thản nói tiếp.
- Ngoài ra, Quả nhân sẽ nói cho ngươi biết tất cả lý lẽ tu hành mà ta biết, bao gồm một ít bí pháp tu hành độc đáo của Hoàng thất. Đinh Ninh dạy ngươi tu hành, bản thân ngươi chính là đệ tử xuất sắc nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi sẽ là đệ tử chân truyền của ba người Vương Kinh Mộng, Bách Lý Tố Tuyết cùng Quả nhân.
Tịnh Lưu Ly chỉ im lặng lắng nghe.
Lời nói như vậy cũng không làm cho tâm thần nàng sinh ra dao động gì.
- Ngươi muốn ta làm gì?
Nàng chỉ tiếp tục ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt Nguyên Vũ, hỏi.
- Diệt Yến.
Nguyên Vũ trả lời cực kỳ đơn giản,
- Yến vong Tề chắc chắn diệt, Đại Tần thống nhất thiên hạ, đây chính là chuyện Lý tướng muốn hoàn thành nhất.
Tịnh Lưu Ly lắc đầu,
- Điều kiện ngươi trả giá quá lớn.
- Bởi vì Quả nhân không có lòng tin.
Hoàng đế Nguyên Vũ chậm rãi thở ra một hơi, chắp tay nhìn về phía quận Giao Đông,
- Hoàng hậu không có tin tức gì, trong rất nhiều năm qua, Quả nhân chưa bao giờ tác chiến một cách cô độc như thế, cũng chưa từng có lòng tin làm như vậy.
Tịnh Lưu Ly khẽ nở nụ cười giễu cợt,
- Ngươi cho rằng tương lai ta sẽ giúp ngươi đối phó Đinh Ninh?
- Đó chỉ là một khả năng.
Hoàng đế Nguyên Vũ cũng khẽ nở nụ cười giễu cợt,
- Tương lai nếu Quả nhân thực sự bại dưới tay hắn, vậy trên đời này ít nhất cũng phải có một người sẽ không hoàn toàn làm việc dựa theo suy nghĩ của hắn, hoặc có thể nói dám là địch nhân của hắn. Không phải là có thể hay không, mà là có dám hay không.